Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Trên bàn chủ tọa, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi cũng đang chuẩn bị về nghỉ ngơi, Đường Tư Vũ vẫy tay chào Tô Hi ý nói đi trước, Tô Hi gật đầu lại với cô.

Đường Tư Vũ nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta về khách sạn thôi!”
“Được!”
Hình Liệt Hàn đứng dậy, khi ra khỏi đại sảnh của khách sạn, dáng người cao lớn của anh trực tiếp áp sát vào người Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ vội ôm chặt anh, lúc cô lo lắng đi xem anh thế nào, đúng lúc nhìn thấy ý cười xấu xa trong ánh mắt của anh, Đường Tư Vũ liền biết là anh cố ý.

“Đi cho cần thận.”
“Anh say rồi, đỡ anh.”
Hình Liệt Hàn sao có thể không nhân cơ hội bị chuốc rượu mà giả vờ say cơ chứ!
Đường Tư Vũ liếc nhìn thẻ quẹt cửa trong tay cô, hình như cũng không xa lắm, cô đành đỡ anh đi về phía biệt thự họ nghỉ ngơi.

Đi vào phòng khách biệt thự, cánh cửa phía sau đột ngột bị đóng lại, Đường Tư Vũ đang cúi đầu đem chiếc thẻ đúc vào trong túi, quay lại liền đụng vào một vòng tay chắc chắn, giây tiếp theo, cô bị bế ngang người lên.

Đường Tư Vũ khẽ trừng to mắt, người đàn ông vừa nãy còn giả say này, bây giờ sao có thê có sức lực mà ôm cô lên vậy?
“Anh…anh mau thả em xuống đi! Em không muốn bị ngã xuống với anh đâu.”
Đường Tư Vũ cho rằng người đàn ông đang say, bước chân chắc chắn sẽ không vững vàng, tuy nhiên, bước chân của người đàn ông đang ôm cô lại rất vững chãi mà đi lên lầu, căn bản không hề bị lắc lư chút nào cả.

“Anh…anh không say mà giả vờ say…”
Đường Tư Vũ hờn dỗi đấm vào bả vai anh.

Hình Liệt Hàn lại cụp mắt xuống nhìn cô: “Em có biết hôm nay em đẹp đến mức nào không? Em có biết thần trí anh điên đảo vì em không?”
Đường Tư Vũ thở hồn hễn, dưới ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh, cô nuốt nước bọt, nhận thức được việc bây giờ anh muốn đưa cô đi làm gì, cô không nhịn được đỏ mặt: “Bây giò không được.”
“Sao lại không được?”
Lúc này Hình Liệt Hàn cũng đang bước đến cửa phòng ngủ chính ở tầng 2.

“Không được là không được!”
Da mặt của Đường Tư Vũ rất mỏng, bên ngoài vẫn có khách khứa qua lại, cô không chấp nhận được nơi này.

Cửa được mở ra, Đường Tư Vũ làm hành động phản kháng một cách vô nghĩa: “Thả em xuống, em phải đi tìm con trai…”
“Con trai được mẹ trông rồi.”
“Em muốn…em muốn…ưm…” Đường Tư Vũ còn chưa nói xong, anh đã bịt miệng cô lại, khàn giọng nói: “Em muốn anh.”
Lúc này, Đường Tư Vũ biểu thị cô vốn dĩ không phải có ý này!
Người đàn ông này căn bản là đang cướp lời của cô.

Trong một khu vườn xinh đẹp, cậu nhóc lại ngồi xổm trên mặt đất đầy cỏ, nhặt những hòn đá vừa nhẫn mịn vừa đẹp đế ở bên cạnh, đang đắp đá lên thành một căn nhà nhỏ, Hình Nhất Nặc ủ rồi ngồi bên cạnh nhìn, trái tim của cô không nhịn được mà bay vào trong phòng tiệc.

Cô biết, trong mắt tất cả mọi người, cô là một đứa nhóc, một cô nhóc mà ngay cả thế giới của người trưởng thành cũng không thể vào được, vì vậy, tình huống như này cô ngay đến cả tư cách quan tâm anh cũng không có.

Đúng rồi! Cũng chỉ có người xinh đẹp như chị Từ Dương xinh đẹp kia mới có tư cách quan tâm anh, đỡ rượu cho anh.

“Tiểu Nặc, con sao thế? Có tâm sự gì sao?”
Tưởng Lam cảm thấy con gái buồn đến mức không phát ra tiếng động gì, không kìm được lo lắng hỏi cô vài câu.

“Không ạ.”
Hình Nhất Nặc phồng má, lắc đầu.

“Không thì sao con lại mang cái dáng vẻ không vui thế này, là ai chọc giận con hả.”
Tưởng Lam tiếp tục hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui