Cô thoải mái thở ra một tiếng, nhìn người đàn ông vừa ngâm nước vừa xoa bóp cho cô, cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Chồng ơi…” Tô Hi chớp mắt lắm bẩm hai chữ này, vừa không thuận miệng lại vừa hơi khó xử vì cô rất ít khi gọi như vậy.
Ôn Lệ Thâm nhướng mi nhìn dáng vẻ như đang gọi thử của cô, anh cong khóe môi cổ vũ: “Gọi lại lần nữa cho anh nghe xem.
Tô Hi xấu hồ nhìn anh: “Chồng ơi.”
Giọng nói của cô ngọt ngào và mềm mại, trực tiếp làm trái tim người đàn ông mềm nhữn.
Ôn Lệ Thâm nghe xong, tiếp tục nói: “Gọi một lần nữa đi.”
“Chồng ơi, chồng ơi, em yêu anh.”
Tô Hi lập tức ôm lấy khuôn mặt, ngượng ngùng gọi.
Ôn Lệ Thâm nghe cô gọi bèn cảm thấy thoải mái, cũng cảm thấy thích thú trước vẻ mặt đáng yêu của cô.
Anh lấy khăn tắm bên cạnh lau khô chân cho cô rồi nghiêng người bề cô lên.
“Thôi, em tự đi được rồi.”
Tô Hi không muốn làm phiền anh phải bế mình nữa, như vậy anh cũng sẽ mệt.
“Không sao, anh chỉ thích bế em thôi.”
Ôn Lệ Thâm thấp giọng cười nói, dù sao với trọng lượng nhẹ như vậy, bế cũng không mệt.
Tô Hi úp mặt vào ngực anh, dang tay ôm cô anh, ngoan ngoãn như một cô vợ bé bỏng.
Ôn Lệ Thâm bế cô vào phòng tân hôn, nhìn thấy ở trên chiếc giường khổng lồ màu đỏ có hình trái tim xếp bằng cánh hoa hồng kiều diễm, ở giữa còn có gấu bông đôi, Tô Hi vừa nhìn đã thấy thích.
Cô ngồi trên chăn bông, trên tay ôm hai con gấu bông “Dễ thương quá, thật đẹp, em rất thích.”
Ôn Lệ Thâm nhìn dáng vẻ như con nít của cô: “Nếu em thích, vậy sau này anh sẽ mua thêm vài con cho em để ở trong phòng.”
“ỪI” Tô Hi vui vẻ đáp, nhìn đống cánh hoa hồng kia, cô hơi khổ sở nói với người đàn ông mặc vest ở bên cạnh: “Những cánh hoa này đẹp quá! Em không nỡ phá hủy chúng.
Phải làm sao đây.”
Ôn Lệ Thâm ngồi ở mép giường, hoa hồng có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không bằng người phụ nữ trước mặt, anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài bên tai cô: “Nếu không phá ra thì làm sao chúng ta ngủ được? Em muốn cùng anh ngủ trên sô pha sao?”
“Sao không thể ngủ trên sô pha! Ghế sô pha đó cũng rất lớn!”
Tô Hi lập tức cảm thấy không tôi.
“Em chắc chắn sẽ ngủ trên ghế sô pha sao?”
Trong mắt Ôn Lệ Thâm bỗng lướt qua ý cười, ân chứa ý nghĩa phức tạp.
Lúc đầu Tô Hi cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi nghe được lời anh nói, cô lại lập tức đỏ mặt: “Không được, đừng ngủ trên sô pha, nếu thế thì em sẽ bị đau lưng!”
Ôn Lệ Thâm phì cười, vậy mà cô lại nghe ra được! Anh nhẹ giọng an ủi: “Được, nều chúng ta không ngủ trên sô pha thì phải ngủ trên giường, nhất định phải bỏ hoa hồng này ra.”
Tô Hi lập tức lùi về phía sau, Ôn Lệ Thâm dùng bàn tay to khẽ phủi hoa hồng.
Hoa hồng đột nhiên rơi xuống đất như mưa, từ từ rơi xuống tấm thảm trắng như tuyết.
Như vậy ngược lại lại tạo thành hoa văn đẹp mắt hơn, dường như nhuộm đỏ cả tắm thảm, khiến người xem cảm giác như muốn phá hủy thêm lần nữa.
Cũng giống như cô gái ở bên cạnh, cô đẹp không tì vết khiến đàn ông muốn bôi đen cô ấy.
“Đẹp quái” Tô Hi cảm thán, cô thích hoa hồng.
“Trong mắt anh, không có gì đẹp hơn em.”
Ôn Lệ Thâm vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, cơ thể anh lập tức căng lên.
Mặc dù không phải lần đầu, nhưng mỗi khi nghĩ tới cô ấy thì lại có cảm giác mãnh liệt như ban đầu.
Tô Hy thấy có gì đó trong ánh mắt của anh, muốn giấu đi sự xấu hỗ nhưng cánh tay kia của anh đã khóa tay cô sau gáy, phủ lên môi cô nụ hôn nồng cháy.
Anh sớm đã không thể đợi được, muốn xé bỏ chiếc váy dạ hội trên người cô, chiếc váy dạ hội màu đỏ này khiến cô trông giống như một yêu tinh.
Khoảng ba giờ, khách mời thỏa mãn rời khỏi sảnh tiệc, trở về khách sạn để nghỉ ngơi và chờ đợi bữa tiệc tiếp theo vào buổi tối..