Anh phát hiện ra mình không rộng lượng như vậy.
Anh thật sự không nỡ nhìn em trở thành vợ của người khác.”
Mộ Phi lẫm bẩm, đôi mắt hơi ươn ướt.
Lúc này, Đường Tư Vũ đang thử váy cưới trong cửa hàng của Tương San, đây là bộ váy cưới do bà ấy làm ra.
Quả thật là một bộ váy đẹp đẽ và phóng khoáng, trang nhã và thanh tao với những vải mỏng trải khắp sàn, tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Đường Tư Vũ có eo thon, tắm lưng đẹp trắng muốt như tuyết, đường nét giống như bức tranh của họa sĩ, đầy đặn mà sinh động.
Chiếc váy cưới này không chỉ tôn lên vẻ đẹp kiêu sa, quý phái của cô, mà còn tô điểm thêm bởi màu sắc đẹp đẽ.
Lúc này Đường Tư Vũ đang đứng trước gương, Tương San đã sắp xếp một số chỉ tiết khiến cho chiếc váy trông rất nhẹ nhàng, trong mắt bà lộ ra vẻ ân cần và yêu thương cô cháu dâu.
“Cô à, thật sự cảm ơn cô.”
Đường Tư Vũ biết bộ Váy cưới này lúc cô đang mặc còn chưa hoàn thành.
Bây giò chỉ trong thời gian rất ngắn mà Tương San đã ngày đêm nhanh chóng hoàn thiện nó.
Hôn lễ gần như đã xong xuôi, trong lòng cô vô cùng cảm động.
“Con bé ngốc, cháu là cháu gái của cô.
Cô còn có thể làm gì hơn? Đối với hôn lễ của con và Liệt Hàn, dù vất vả đến đâu cũng xứng đáng.”
Tương San cười với cô: “Thật là xinh đẹp, cháu trai của tôi thật có phúc mới cưới được một người đẹp như cháu.”
Đường Tư Vũ ngượng ngùng cười, anh cũng không phải người duy nhất thấy may mắn.
Cô cũng là người có phúc khi được gả cho anh!
Cách hôn lễ chỉ còn hai ngày, trái tim của Đường Tư Vũ đã dần bình tĩnh lại.
Ngày mai cô sẽ đến xem địa điểm tổ chức hôn lễ, sau đó sẽ cùng Hình Liệt Hàn đến ăn tối với Tương San.
Vừa trở về nhà, cậu nhóc đã hớn hở chạy tới nói: Chú về rồi.
Sau đó liền thấy Hình Nhất Phàm từ nước ngoài trở về, đang mỉm cười đi tới: “Anh, chị dâu, hai người về rồi.”
“Nhất Phàm.”
Đường Tư Vũ mỉm cười gọi cậu.
Hình Liệt Hàn vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Chỉ đợi em về thôi đấy.”
Hình Nhất Nặc cũng rất vui, lâu rồi không được đánh nhau với anh sinh đôi của mình, cậu nhóc cũng rất vui.
Hình Nhất Phàm là thủ lĩnh của bọn trẻ, nói gì chúng nó cũng nghe, vô cùng ngoan ngoãn.
Tưởng Lam và Hình Chính Đình cũng đi xuống cầu thang, thảo luận với họ về chỉ tiết của đám cưới.
Tưởng Lam nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, cha mẹ con đã mắt nên chúng ta quyết định để Chính Đình đưa con lên sân khấu.
Con tháy liệu có ổn không?”
Đôi mắt Đường Tư Vũ hơi đỏ lên, cô gật đầu: “Được ạ! Cứ để cha dẫn con lên sân khấu!”
Từ “cha” này khiến Hình Chính Đình và Tưởng Lam nhìn nhau, cảm động đến mức tim như nhữn ra, Hình Liệt Hàn đau lòng nhìn cô.
Từ sâu thẳm trong tim, anh thề rằng sẽ không bao giờ để cô phải chịu tủi thân nữa.
Ban đêm, Đường Tư Vũ đứng trước cửa số, nhìn màn đêm mờ ảo phía xa, cảm thấy hơi khó ngủ.
Phía sau cô, Hình Liệt Hàn đi đến ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, cùng cô ngắm nhìn màn đêm mờ ảo ngoài cửa sổ.
“Có phải là lo lắng rồi không?”
Hình Liệt Hàn khẽ cười, hỏi.
“Có chút.”
Đường Tư Vũ khẽ gật đầu.
“Đừng căng thẳng, gả cho anh, em sẽ không hồi hận.”
“Tất nhiên là em không hối hận, em chỉ đang nghĩ xem cuộc sống tương lai của chúng ta sẽ như thế nào.”
“Rất đơn giản, anh yêu em, em yêu anh, chúng ta lại cho Tiểu Hi thêm một đứa em gái, sống một cuộc sống đơn giản, vui vẻ mỗi ngày.”
Khóe miệng của Đường Tư Vũ không khỏi nhếch lên: “Đúng vậy, em chỉ muốn cuộc sống như thế này, yên bình, không xảy Á “ x S vớ Ấ ^ ng ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
“Chúng ta sẽ hạnh phúc cho đến già.”
Một giọng nói trầm ấm và chắc chắn vang lên.
Đường Tư Vũ đang nghĩ một chuyện, lúc này, cô quay lại, nhìn vào ánh mắt của Hình Liệt Hàn rồi nhẹ nhàng nói: “Em muốn mời thêm một người nữa đến dự đám cưới của chúng ta.”.