Ôn Lệ Thâm mặt không đổi sắc nói.
Đương nhiên trong lòng Tô Hi đã hiểu, chỉ là ngoài miệng lại giả ngốc: “Em đền bù anh làm gì? Em nợ anh cái gì sao?”
Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Em quyến rũ anh xong còn muốn chạy?”
“Oan quá, em nào cói” Tô Hi lập tức cười, chết cũng không nhận, có chút đắc ý.
Ôn Lệ Thâm khẽ hừ một tiếng, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ, giữ chặt cô trong lòng: “Còn nói không có, em lẽ nào không biết mỗi phút mỗi giây em đều hấp dẫn anh sao?”
Trong lòng Tô Hi ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận: “Em lại không làm gì cả, em mới không thèm nhận tội danh này đâu!”
Ôn Lệ Thâm có chút tức giận, gõ nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô: “Mạnh miệng, buổi tối sẽ để em lãnh đủ.”
Câu nói này làm Tô Hi lập tức rùng mình một cái.
Chắc chắn người đàn ông buổi tối và người đàn ông hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau.
Rõ ràng là một người tuần mỹ, bên trong còn mang chút ôn nhuận, nhưng mà tại sao đến buổi tối lại như muốn mạng của cô vậy?
“Thế nào? Sợ rồi?”
“Ai sợ chứ! Em mới không sợi”
“Được, buổi tối mới biết được kết quả.”
Tô Hi lập tức muốn khóc, cô luôn có thể lọt vào bẫy của anh, như vậy anh liền như có lý do để bắt nạt cô.
Tại địa điểm tổ chức hôn lễ, Tô Hi rời đi rồi nhưng Hàn Dương và Nhan Mộng lại vô tình ở cùng nhau, trò chuyện về những gì đã trải qua cả buổi chiều, vô cùng dễ chịu.
Một loại tình cảm bắt tri bát giác quấn lấy hai người, hảo cảm dần nảy sinh.
Tình cảm chính là đột ngột nảy sinh như vậy, làm người ta bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng nhịp tim đập rộn ràng này nhất định là trái tim cô đơn đã rung động.
Tựa như trong cuộc sống nháy mắt liền có mục tiêu, có phương hướng, có chờ mong.
Tuy nhiên trong hôn lễ này, người khó khăn nhất vẫn có một người, đó chính là Hình Nhất Nặc.
Trong cặp sách cô mang về vẫn còn một ít sách bài tập, thứ hai sắp đến rồi, cô thực sự không có thời gian đề làm, chỉ có thể mang đến hôn lễ nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, nằm sắp ở thư phòng trong biệt thự đau khổ làm bài tập.
Điều đau khổ nhát là đề bài biết cô, cô lại không biết đề bài.
Do đó, cô bất đắc dĩ đành phải nhờ Ôn Lương Diệu giúp đỡ.
Vậy là hai người một người dạy một người học, ở trong này hết một buổi chiều.
Hình Nhất Phàm thong dong tự tại, nhưng cậu cũng có không ít bài tập về nhà, cậu ôm tập sách của mình ở một bên làm bài.
Khoảng 5 giờ, Hình Liệt Hàn mang Đường Tư Vũ trở về.
Cái chết của Đường Y Y vẫn ảnh hưởng rất lớn đến Đường Tư Vũ.
Buổi tối, cô trở về phòng sau khi tham dự tiệc rượu.
Cô ngồi trong phòng một mình, mặc dù đã nhìn thấy xác Đường Y Y nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ mạnh mẽ đó là trả thù cho cô ta, bắt kẻ đã hại cô ta phải trả giá.
Kết quả của cảnh sát là có lẽ Đường Y Y đã tự mình nhảy xuống, bởi vì lúc cô ta tự sát, đối diện có người nhìn thấy.
Tuy nhiên trước khi cô ta nhảy xuống, hình như trong phòng còn có người khác.
Cô ta có lẽ đã bị dồn đến đường cùng, mới lựa chọn tự sát.
Không cần phải đoán, người đó khẳng định là Hình Nham.
Chỉ có Hình Nham đến bắt cô ta, Đường Y Y mới phải lựa chọn tự sát để không phải đối mặt với tên biến thái đó nữa.
Muộn một chút, Đường Tư Vũ nghe tiếng đẩy cửa sau lưng, cô quay đầu, Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng bước vào.
“Con trai đâu?”
“Anh để ba mẹ đưa con đi ngủ rồi, em không sao chứ?”
“Trong lòng em rất hỗn loạn, nhớ rất nhiều chuyện trước đây.”
Đường Tư Vũ không giấu hắn.
Ở trước mặt hắn, cô không cần làm như không có chuyện gì, cũng không cần làm ra vẻ kiên cường.
Hình Liệt Hàn ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô: “Đừng nghĩ chuyện trước kia nữa, tất cả đều đã không thể thay đồi, chúng ta chỉ cần làm mọi thứ hết khả năng là đã không có lỗi với bản thân và họ rồi.”
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Anh nói đúng, trước kia em hận Khưu Lâm, cũng chán ghét Đường Y Y, nhưng hiện tại nhìn thấy kết cục của cô ta, hết thảy quá khứ đều biến mắt.”
“Anh đã để Hàn Dương điều tra và theo dõi chuyện này.
Sáng mai anh đã hẹn luật sư giỏi nhất, lấy thân phận của em, trực tiếp đưa Hình Nham ra tòa.
Em không ý kiến gì chứ?”
“Em hận không thể giết chết ông ta, em muốn tống ông ta vào tù.”
Đường Tư Vũ kiên định trả lời.
“Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngày mai lại nói chuyện này, hôm nay em đã đủ mệt rồi.”.