“Chị Tô Hi, chị càng lúc càng xinh đẹp rồi, có thể bày chút bí quyết cho chúng em không?”
Tiểu Mễ vẻ mặt hâm mộ mà hỏi.
Tô Hi mím môi cười: “Có sao? Chị cũng không biết nữa!”
Annie quay đầu nhìn Tiểu Mễ: “Em muốn trở nên càng xinh đẹp hơn thì rất đơn giản, tìm một người đàn ông đi! Kiểu vô cùng yêu chiều em đấy, tự nhiên em sẽ thay đổi dáng vẻ thôi.”
Tiểu Mễ liền hiểu ra, thì ra đây chính là bí quyết của Tô Hi, vậy thì cô thật sự không tốt số như vậy rồi!
Đi đâu tìm ông chồng vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn chiều chuộng chứ?
Đáy mắt Tô Hi xẹt qua sự ngọt ngào khó che đậy, lời của Annie cô rất thích nghe, vì cái này quả thực là sự thật.
“Hi Hi à! Em biết từ sau khi em gả cho Ôn tổng thì người trong cả giới showbiz đều không ai dám đắc tội em nữa, ngay cả phòng làm việc của chúng ta cũng được mở vô cùng thuận lợi đấy!”
Tô Hi đương nhiên biết nguyên nhân, cô cười một cái: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, ai dám chọc em chứt Bây giờ lại có những người sống không tốt, những người lúc trước có khúc mắc với em, lúc này đã trốn bẵng mà không dám lộ mặt nữa.”
Annie biết gì đó.
Tô Hi cũng hiểu rõ, trong giới showbiz lúc trước quả thực có một số người dẫm đạp cô, nhưng bây giờ cô không cần lo nữa rồi.
Tô Hi tặng quà xong thì nhận được điện thoại của Ôn Lệ Thâm, nói buổi trưa cùng ăn cơm.
Tô Hi đồng ý.
Annie cũng không dám giữ cô, buổi trưa Tô Hi đi thẳng tới đại sảnh của tập đoàn giải trí Thiên Mộ.
“Xin chào Ôn phu nhân.”
“Ôn phu nhân…”
Tô Hi vừa đi vào, những nhân viên đó liền chủ động tiến lên chào cô, dáng vẻ cung kính.
Cô một đường gật đầu đến thang máy, cô xoa cái cổ hơi mỏi, không kìm được mà mím môi cười, một tiếng Ôn phu nhân nghe mà thoải mái quá.
Đến phòng làm việc tổng giám đốc, Ôn Lệ Thâm thấy cô đi vào thì cười hỏi: “Tặng quà xong rồi?”
“Ừ! Tặng xong rồi.”
Tô Hi đến bên cạnh anh, Ôn Lệ Thâm dang tay ôm lấy cô, cô liền tự nhiên mà ngồi lên đùi anh, dựa vào lòng anh, nhìn cuốn kịch bản tiếng anh trước mặt anh mà có chút xót lòng.
“Bận xong chưa? Còn cần bao lâu nữa mới có thể đi?”
“Cho anh thêm năm phút nữa, em ở bên cạnh nghỉ ngơi chút.”
Nói xong Ôn Lệ Thâm nhấn phím nội bộ, nói với trợ lý: “Đưa một phần trái cây và trà nước vào.”
Tô Hi nhắc ly trà anh uống được một nửa, nói: “Em uống của anh là được rồi.”
Nói xong lúc ánh mắt sâu xa của Ôn Lệ Thâm nhìn qua thì cô vô cùng hưởng thụ mà cầm ly của anh đi đến sô pha, nheo mắt: “Ngon thật.”
“Buỏi tối về nhà ba mẹ anh ăn cơm, em phải chuẩn bị tâm lý chút.”
Cô liền chớp mắt, có chút kỳ lạ mà hỏi: “Tại sao chứ?”
“Anh lo họ sẽ giục chúng ta tạo người.”
“Hả?”
Cô quả nhiên giật mình.
“Yên tâm, nếu ba mẹ anh thật sự giục thì để anh giải quyết.”
Ôn Lệ Thâm cười mà an ủi cô.
Điều này khiến cô có chút ngại: “Chúng ta cứ nói đang trong kế hoạch.”
“Ừ, anh không gấp, em muốn sinh lúc nào thì sinh, nếu không được nữa thì đẻ thuê cũng được.”
Anh không bận tâm mà nói.
Cô liền lắc đầu: “Em mới không cần, đâu phải em không sinh được, sao lại cần đẻ thuê?”
Anh nghe vậy thì thấy ấm lòng: “Được, em muốn sinh lúc nào thì sinh.”
Cô ôm cốc trà, là một nghệ sĩ, quả thực cô có chút lo lắng, ví dụ đại loại như thân hình sẽ thay đổi, có điều đáy lòng cô kiên định mà quyết định, cô nhất định phải sinh cho anh một đứa con.
Buổi trưa Ôn Lệ Thâm đặt sẵn nhà hàng, ở ngay gần đó, là nhà hàng mà Tô Hi thích..