Đường Tư Vũ lúc này mới có chút không tin.
“Thật, anh không gạt em.
Lúc lần đầu tiên thấy em, tất nhiên là con trai đáng yêu, em cũng xinh đẹp, anh muốn con trai đồng thời cũng muốn em.”
Lời nói thẳng thừng như vậy khiến lòng cô ngọt ngào: “À, em còn nhớ em đã đưa anh một cái thẻ, muốn luôn ăn cơm em nấu.
“Đúng, lúc đó anh định nộp rất nhiều rất nhiều tiền vào thẻ, cả đời ăn cơm em nấu.
Đường Tư Vũ cười mà quay người ôm lấy cổ hắn, một đôi mắt sáng mê người: “Được, bây giờ mong ước của anh đã thành hiện thực rồi, cả đời này em đều sẽ nấu cơm cho anh ăn.”
“Đương nhiên, anh cũng ăn cả em.”
Hắn khàn giọng mà bổ sung thêm một câu.
Cô khế đánh hắn, nhưng màn đêm tuyệt diệu, đàn ông đều sẽ không bỏ qua.
Chớp mắt chuyến du lịch trong thành phố đã đến ngày về nước.
Máy bay đã chuẩn bị xong.
Hình Nhất Phàm một mình bay về nước cậu du học.
Một nhà bọn họ lên chuyến bay về nước.
Trên máy bay, Hình Nhất Nặc nhàm chán mà chơi cờ bay với cậu nhóc.
Hai người rất vui vẻ, làm cho mấy người lớn bên cạnh không kìm được mà cười ra tiếng, vây quanh hai người.
Có lúc giải trí chính là đơn giản như vậy, nhìn vẻ mặt bọn trẻ hứng thú liền cảm thấy mãn nguyện rồi.
Trong nước.
Trong trường, Ôn Lương Diệu cầm sách đi ngang qua một đám nữ sinh, bên cạnh có nữ sinh liền hưng phấn mà hỏi anh: “Thầy Ôn, Hình Nhất Nặc có phải sắp về nước rồi không ạ?”
Ôn Lương Diệu hơi nheo mắt: “Có lẽ thế.”
“Tốt quá rồi, chúng em đều rất nhớ cậu ấy đấy! Thầy Ôn, cậu ấy là em họ xa của thầy, thầy cũng nhớ cậu ấy nhỉ?”
“Nhớ.”
Anh đáp một tiếng, vội rời đi.
“Ấy! Các cậu nghe thấy gì chưa? Ngay cả thầy Ôn cũng nhớ Hình Nhất Nặc đấy!
“Họ là anh em họ xa mài”
“Sao mình cảm thấy thầy Ôn hình như thích Nhất Nặc nhỉ?”
“Chắc cậu nhằm rồi! Họ là thân thích đấy.
Tư tưởng của các cậu có thể bình thường chút không? Họ nếu thích nhau vậy chẳng phải là loạn hết sao?”
“Đúng đúng đúng.”
Có một nữ sinh liền chỉ vào một cô gái trẻ ở không xa đang đi về phía Ôn Lương Diệu: “Nhìn đi, cô Đường, cô ấy mới xứng đôi với thầy Ôn nhé! Một người anh tuấn, một người xinh đẹp động lòng người, họ có phải yêu nhau rồi không?”
“Mình nghe nói cô Đường buổi sáng đều sẽ làm bữa sáng cho thầy Ôn đấy! Cái này không phải là biểu hiện của tình yêu thì là gì?”
Bên cạnh có một nữ sinh thở dài: “Nhưng mình cũng thích thầy Ôn mài”
“Cậu đừng mơ nữa, thầy Ôn sao có thể thích cậu chứ? Cho dù thích cũng là tình thầy trò thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Ôn Lương Diệu ở trong phòng làm việc, nhìn điện thoại một cái.
Hình Nhất Nặc về nước vậy mà lại không gửi tin nhắn nào cho anh cả, vì nghỉ hai ngày cuối tuần nên anh cũng không dạy cô học, bất tri bất giác hình như đã ba ngày không liên lạc rồi.
Con bé sắp về rồi sao?
“Lương Diệu, đang nghĩ gì đấy! Này, em vừa mới mua cho anh một chai trà lạnh, vị anh thích nhất.”
Đường Ty Ty đưa cho anh một bình.
“Cảm ơn.”
Ôn Lương Diệu nhận lấy.
“Khách khí với em làm gì.”
Đường Ty Ty hơi đỏ mặt, thấy anh nhận lấy đồ của mình, trong lòng cô ngọt ngào.
Mấy thầy cô giáo ở bên cạnh đều dùng một loại ánh mắt chúc phúc mà nhìn họ, trong đó có một người lớn mật nói: “Thầy Ôn, cô Đường, hai người lúc nào mới có kẹo hỷ đây! Chúng tôi tuyệt đối sẽ tặng một bao lì xì lớn.”
“Đúng thế, chúng tôi đợi chuyện tốt của hai người đấy!”
Đường Ty Ty liền có chút xấu hỗ mà trừng họ một cái: “Mọi người nói gì đấy!”.