Ôn Lệ Thâm vẫn ở thư phòng làm việc, Tô Hi đang chờ anh đi ngủ.
Cô lắc nhẹ chút rượu đỏ còn sót lại †rong ly, đôi môi đỏ mọng nhấp một ngụm.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa sau lưng, cô hơi nghiêng đầu, tiếng bước chân quen thuộc tiến lại gần, cô cong miệng, cũng không quay đầu lại nhìn anh.
Người đàn ông với lấy ly rượu trong tay cô, anh uống nốt phần rượu đỏ còn lại.
Tô Hi có một ý kiến nhỏ, nhưng người đàn ông thình lình đưa một quyển kịch bản trong tay đến trước mặt cô: “Đoán xem là cái gì?”
Tô Hi nhanh chóng đoạt lấy, sau đó kinh hỉ nhìn anh: “Kịch bản thần thoại của em, anh sửa xong rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ trong mắt cô, Ôn Lệ Thâm cảm thấy quyết định mà anh đưa ra thật đáng giá, để cô một lần nữa tiếp xúc với công việc cô yêu thích nhất, không can thiệp vào ước mơ của cô.
Ôn Lệ Thâm gật đầu: “Đã sửa xong rồi, nhưng còn một chút anh muốn nói rõ, chỉ cần có cảnh thân mật thì nhất định phải dùng thế thân, có cảnh nguy hiểm cũng phải dùng.”
Tô Hi cười, từ sô pha đứng lên nhào vào lòng ngực anh.
Cô ôm lấy mặt anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng: “Cảm ơn chồng, em rất vui.”
Ôn Lệ Thâm thuận thế ôm lấy thắt lưng cô, để cô ngồi lên đùi mình, đưa tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô: “Muốn làm cái gì nói cho anh biết là được, anh sẽ sắp xếp.”
“Vâng!”
Tô Hi gật đầu: “Ngày mai em sẽ xem kịch bản.”
“Về chuyện diễn viên, em có thể đến chọn.
Em thích chọn diễn viên nào làm đối tác, ngày mai lập một bản danh sách đưa cho anh.”
“Chuyện này em cũng có thể làm chủ?”
Tô Hi chớp chớp mắt, có chút không thể tin được, cô vậy mà có cả quyền lợi của đạo diễn?
Ôn Lệ Thâm gật đầu: “Có thể.”
Tô Hi mỉm cười ôm lấy cổ anh: “Chồng, anh thật tốt.”
Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, không thể kìm được rung động trong lòng.
Bàn tay to lớn của anh chế trụ gáy cô, lập tức chặn đôi môi đỏ mọng của cô bằng một nụ hôn nóng bỏng, hỏi nhỏ: “Anh tốt như vậy, chỉ bằng em dùng bản thân mình thưởng cho anh đi!”
NO hi Được thôi! Anh nói cái gì thì chính là cái đó, Tô Hi chân chó nghĩ.
Suy cho cùng, chồng cô vẫn là ông chủ của cô mài Đường Tư Vũ đợi trong biệt thự đến mười hai giờ Hình Liệt Hàn mới trở về.
Đường Tư Vũ dựa vào đầu giường đọc sách đợi hắn.
Hắn vừa trở về, cô liền lập tức xuống giường, gấp đến mức ngay cả dép lê cũng không mang.
Bước trên sàn nhà lạnh lẽo, ở lối lên cầu thang cô nhìn thấy người đàn ông với áo vest trên tay, cà vạt lỏng lẻo đang bước lên lầu.
Ánh đèn pha lê phản chiếu trên người hắn, như thể có một lớp ánh sáng Xuyên qua.
Hình Liệt Hàn ngắng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng trên cầu thang, một tia mềm mại chạm vào tim hắn, loại cảm giác luôn có người chờ mình về nhà thật sự rất hạnh phúc.
Hình Liệt Hàn đi tới, trong nháy mắt liền nhìn thấy đôi chân trắng như ngọc để trần của cô đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại: “Sao lại không mang dép?”
“Nghe anh trở về, quên mắt.”
Đường Tư Vũ nói xong, định nhanh chóng về phòng mang dép, người đàn ông phía sau liền đưa tay ra ôm ngang người bé cô lên.
Đường Tư Vũ vội vàng ôm lấy cổ hắn, tựa lên vai hắn cười cười, không ngừng hôn lên sườn mặt hắn, xúc cảm mềm mại câu dẫn người đàn ông.
Vừa đặt cô lên giường, hắn liền mỉm cười áp lên: “Buổi chiều không thỏa mãn sao? Lại muốn anh rồi?”
Đường Tư Vũ hoảng sợ, nhẹ nhàng đầy hắn ra: “Không được, anh đi tắm rồi ngủ đi!”
Hình Liệt Hàn bật cười, tiếng cười trong trẻo quyền rũ.
Buổi tối, Hình Liệt Hàn quả thực rất mệt.
Hắn chỉ ngủ bù hai tiếng buổi trưa đã đến công ty, bận đến giờ mới về nhà.
Hắn cũng không trêu cô nữa, ôm cô liền ngủ mắt.
Như thế làm Đường Tư Vũ không thể ngủ được nữa, cô nhẹ nhàng chống khuỷu tay lên, nhìn gương mặt người đàn ông trong ánh đèn mò ảo.
Mái tóc đen lòa xòa trước trán làm hắn trẻ hơn, một chút ánh sáng tụ lại từ sống mũi cao khiến toàn bộ khuôn mặt hắn trở nên nhu hòa, mê người hơn.
Đường Tư Vũ cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, sau đó cảm thấy lông mi dài của hắn rất đáng yêu lại hôn lên.
Lúc này người đàn ông mặc dù đã ngủ, nhưng cánh tay cường tráng vẫn rất chuẩn xác đem cô ôm vào lòng, áp khuôn mặt nhỏ vào ngực mình, môi mỏng phát ra một tiếng mơ màng: “Ngủ đi.”
Đường Tư Vũ lần này ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, rõ ràng buổi chiều đã ngủ một giấc, nhưng một lát sau vẫn bị chìm vào giấc ngủ.
Chắc là khi người đàn ông này ở bên cạnh, có một loại khác an tâm.
Sáng sớm.
Cậu nhóc kia phải đi học, không thể tiếp tục chơi đùa, phải quay lại sống trong trường.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn tự mình đưa cậu đến cửa, cậu quay đầu lại vẫy tay: “Daddy, mami tạm biệt.”
Cậu mang cặp sách nhỏ, tung tăng đi vào..