Mười một giờ, Đường Tư Vũ ra khỏi bệnh viện, xe của Hình Liệt Hàn đã đợi sẵn ở đó.
Chiếc xe thể thao màu đen huyền, giống như một con báo đang ngủ, yên tĩnh lặng lẽ.
Lúc này, y tá bên cạnh cô hỏi: “Đường tiểu thư, đó là xe của chồng cô sao? Anh ấy vẫn cứ ở đây đợi cô đó!”
Đường Tư Vũ ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Kể từ lúc tôi đến, anh ấy đều không rời đi sao?”
“Hình như có rời đi một lúc, những mà rất nhanh đã trở lại rồi.
Bởi vì chiếc xe thể thao này quá ngầu quá chói mắt, tôi đều không nhịn được luôn nhìn nói”
Tim Đường Tư Vũ dâng lên một trận đau lòng, hắn không phải là cần về công ty sao? Tại sao vẫn luôn đợi ngoài cửa?
Đường Tư Vũ đi đến cửa xe chỗ ghế phó lái, lúc cô mở cửa, cửa cũng nháy mắt mở khóa.
Đường Tư Vũ ngồi vào xe, nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại di động bên cạnh, cô vờ như không biết hắn đã đợi rất lâu: “Đi thôi! Đến chỗ nào ăn cơm?”
“Anh đã chọn một nhà hàng mà em thích nhất.”
Hình Liệt Hàn ngay lập tức cười.
Sau đó thì thầm một oán trách: “Tại sao lâu như vậy mới ra? Anh đã đến công ty dạo qua một vòng rồi.”
Trong tim Đường Tư Vũ không có ý cười, trái lại chỉ có đau lòng, không ngừng đau lòng người đàn ông này.
“Vậy sao? Vất vả anh chạy tới chạy lui.”
“Vì em, có vất vả cũng giá trị.”
Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô cong môi mỉm cười, Đường Tư Vũ chỉ cảm thấy có chút muốn rơi nước mắt, cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sỏ.
“Anh ta thế nào rồi? Có khả năng hồi phục không?”
Hình Liệt Hàn hỏi.
“Anh ta đang tập phục hồi chức năng, có thể cần một thời gian nữa.
Anh ta đang cố găng.
Hình Liệt Hàn không hỏi nhiều, chở cô chạy về hướng nhà hàng.
Đường Tư Vũ rời đi không lâu, vệ sĩ và tài xế của Mộ Phi lái xe đưa anh ra ngoài.
“Mộ thiếu gia, chúng ta đi đâu?”
“Tùy ý đi dạo đi!”
Mộ Phi nhìn ra ngoài cửa sổ không hứng thú nói, tóm lại hôm nay anh không muốn ở trong bệnh viện.
“Sắp đến giờ ăn trưa rồi, nếu không chúng ta tìm một nhà hàng trước đi!”
“Cũng được! Các người chọn đi!”
Mộ Phi không có ý kiến.
Tài xế biết có một nhà hàng hoàn cảnh không tồi, chỉ có thể tự làm chủ đưa anh đến đó.
Đây là một nhà hàng tao nhã, rất có phong cách địa phương.
Hơn nữa, ở giữa nhà hàng có một sân khấu nhỏ rất nghệ thuật, trên sân khấu có một cây đàn piano, lúc dùng bữa sẽ có những nghệ sĩ piano nỗi tiếng biểu diễn.
Vệ sĩ tiến đẩy xe lăn tiến vào, Mộ Phi lập tức cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, tay anh vẫn không tự chủ được khẽ nắm chặt.
Để chịu đựng những ánh mắt đó, vẫn cần phải có chút dũng khí, đã từng đứng cao bao nhiêu, bây giờ ngã xuống sẽ đau bấy nhiêu.
Anh đã từng là một người rất tỏa sáng.
Anh nghe thấy mọi người xung quanh xì xào bàn tán, tựa hồ những người đó nhận ra anh, thấp giọng bàn luận về anh.
Vệ sĩ của Mộ Phi quét qua máy lần, khóe miệng những người đó gợi lên nụ cười không cho là đúng.
Những vị khách đã đến đây, gia cảnh đều không tồi.
Mộ Phi chọn vị trí bên cửa sổ, lúc vệ sĩ tiến lên muốn giúp anh liền từ chối.
Anh dùng sức của hai tay ngồi lên ghế, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm không cảm xúc.
Người phục vụ đến gọi món, anh chỉ gọi ngẫu nhiên một vài món, anh đến đây cũng chỉ muốn ngắm nhìn phong cảnh khác biệt bên ngoài.
Đột nhiên, trong không gian truyền đến tiếng đàn piano.
Tiếng piano trong trẻo đã thu hút Mộ Phi, và cũng thu hút sự ánh mắt của anh.
Anh nhìn lên sân khấu nhỏ ở giữa, chỉ thấy bóng dáng một cô gái đang ngồi quay lưng lại với mình.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, mái tóc dài mềm mại óng ả buộc một nữa sau đầu.
Chỉ cần một bóng lưng đã mang lại cho người khác một loại hương vị tươi mới.
Mà tiếng piano của cô cũng không tồi.
Không biết vì sao, tiếng piano của cô đã xoa dịu tâm trạng buồn bực của Mộ Phi.
Anh hơi nâng cằm, thất thần nhìn bóng lưng kia.
Anh không mong đợi diện mạo của cô sẽ như thế nào, anh chỉ cần cô cho anh một dáng vẻ an tĩnh như vậy là được..