Hình Nhất Nặc cũng tham gia.
“Ok, tới luôn.”
Ôn Lương Diệu rất tình nguyện chơi với hai đứa trẻ này.
Nhóc con tuy còn nhỏ nhưng chơi cũng không tệ, Hình Nhất Nặc hơi xui theo sau còn Ô Lương Diệu dẫn đầu.
Một đêm này, Ôn Lương Diệu chơi cùng cậu nhóc, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ăn tối ở ngoài.
Tối nay Hình trạch rất náo nhiệt.
Trong nhà hàng cao cấp, Hình Liệt Hàn sắp xếp một bữa tối lãng mạn, đặt một phòng riêng chỉ dành cho hai người họ.
Đường Tư Vũ vân vê ly rượu, một tay chống cằm, cảm thán: “Cùng anh ra ngoài ăn cơm có chút chột dạ.”
“Sao vậy? Không đưa con trai em đi cùng?”
Hình Liệt Hàn cười thấp nhìn cô.
“Đúng thế!”
Trong lòng cô, con trai vẫn xếp ở vị trí thứ nhát.
Hình Liệt Hàn lắc lắc đầu: “Yên tâm, cha mẹ anh sẽ chăm sóc tốt cho nó, cho dù rời xa em một lúc, nó cũng sẽ không đáng thương.”
Cô cười phụt một cái, quả nhiên nhế nhõm đi không ít, cụng ly với hắn, thâm tình mà nhìn vào mắt của hắn, uống rượu.
Hình Liệt Hàn đứng dậy, cô có chút không hiểu.
Người đàn ông đi đến bên cạnh.
“Sao vậy?”
Đường Tư Vũ ngửa đầu nhìn hắn.
Hắn vươn tay nhấc ly rượu của cô lên, nhấp một ngụm, cúi người xuống khẽ đặt lên môi đỏ của cô, liền hôn xuống, mớm rượu ở trong miệng mình cho cô.
“Hự…” Đường Tư Vũ đỏ mặt, phiếm sương hồng.
Người đàn ông này có cần phải vậy không?
Một bữa tối ánh nến, ăn tới gần khuya mới rời đi.
Về đến Hình trạch, cậu nhóc chơi mệt nên đã ngủ trước.
Sáng sớm.
Vợ chồng Hình Liệt Hàn nhận được điện thoại của bên Ôn gia.
Tối nay trong nhà sẽ tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cho con trai thứ hai của họ, họ mời cả nhà Hình gia tới làm khách.
Dịp như thế này bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Trước cổng một bệnh viện tư nhân, Thư Thuần vừa bước xuống xe buýt, đang đi tới nơi này có chút không dám tin mà nhìn trái nhìn phải một cái.
Đây là một bệnh viện vô cùng cao cấp, không phổ thông như bệnh viện chính quy, mà được dùng toàn bộ là cửa kính, cộng thêm thiết kế vô cùng có khái niệm khoa học.
Đây là bệnh viện sao? Thư Thuần thầm nghĩ.
Nghĩ tới người đàn ông tối qua giúp cô đó, cô tăng dũng khí mà đẩy cửa kính ra đi vào dò hỏi.
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”
Y Ta ở bàn lễ tân vô cùng có trách nhiệm mà hỏi.
“Xin chào, tôi tìm Mộ Phi tiên sinh.”
Thư Thuần nói với cô y tá, hôm qua Mộ Phi lúc gửi địa chỉ cho cô, cũng đã viết lên cả tên của hắn.
“Xin hỏi cô tên là gì?”
“Tôi tên Thư Thuần.”
“Thư tiểu thư, mời cô lấy chứng minh thư ra, chúng tôi đăng ký.”
“Được!”
Thư Thuần vội đưa chứng minh thư cho cô ấy.
Cô y tá lúc đăng ký thì không kìm được mà ngắng đầu nhìn cô một cái, cô gái trẻ hai mươi tuổi, ngưỡng mộ độ tuổi này thật.
Thư Thuần lấy lại chứng minh thư rồi được cô y tá dẫn đường đi tới phòng bệnh cho khách VỊP.
Phòng này là phòng khép kín, hơn nữa vô cùng rộng rãi, phong cách trang trí sánh ngang khách sạn năm Sao.
Y tá gõ cửa, nói với bên trong: “Mộ tiên sinh, ngài có khách.”
“Mời cô ấy vào.”
Bên trong truyền tới tiếng của Mộ Phi.
Cô y tá đẩy cửa vào, làm động tác mời với Thư Thuần.
Thư Thuần liền có chút căng thẳng mà đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Mộ Phi ngồi trên xe lăn trước cửa số sát đất, nhìn về nơi xa..