Đường Tư Vũ rất ít có những bữa hẹn riêng tư, nhưng tối nay cô có một cuộc hẹn, đó chính là lời mời của Diệp Du.
Bây giờ Diệp Du thật sự không dám mời Đường Tư Vũ nữa, vì thân phận của cô đã cao đến mức không bắt quàng được nữa.
Cô ấy tán thưởng trình độ đánh piano của cô, nên cũng là muốn thử xem, liên hệ cô đệm đàn, không ngờ Đường Tư Vũ lại sảng khoái mà đồng ý, khiến cô rất vui.
Định tối nay đưa đoàn đội của mình và Đường Tư Vũ cùng ăn bữa cơm.
Hình Liệt Hàn không ngăn Đường Tư Vũ nhận công việc lần này.
Bữa cơm này hắn cũng không ngăn cản, chỉ là hắn cũng đặt bữa tối ở cùng nhà hàng mà Đường Tư Vũ ăn này.
Hắn chỉ là không nói với cô mà thôi.
Sau khi đưa cô tới nhà hàng, hắn liền quay một vòng gần đó, sau đó cũng quay lại nhà hàng.
Hắn bao một phòng ngay bên cạnh phòng bao của Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ và đoàn đội của Diệp Du đều quen nhau, ngồi xuống cũng nói chuyện không ít.
Điều mà mấy cô cậu trẻ tuổi này càng quan tâm hơn tất nhiên là cuộc sống Hình phu nhân của cô.
Bên cạnh Đường Tư Vũ giống như có rất nhiều fans vây quanh, nghe ngóng ngày thường của cô và Hình Liệt Hàn.
Ví dụ như bọn họ có nấu ăn ở nhà không, dù sao là người có tiền như vậy.
Nghe kể cuộc sống thường nhật cũng đủ khiến họ Vui vẻ.
“Chị Tư Vũ, em thấy ảnh cưới của chị, quá đẹp rồi.
Con trai chị cũng rất đẹp trai nha! Rất giống chồng chị.”
“Thì ra chị Tư Vũ và Hình tiên sinh quen nhau sớm như vậy.
Có thể coi là cuộc tình năm năm đường dài nhỉ!”
Đường Tư Vũ chỉ cười không nói, mặc cho bọn họ nghĩ vậy đi! Dù sao con trai hơn năm tuổi rồi, họ mới kết hôn, cái này cũng xem như là một đoạn tình đường dài.
” `.
Z yš 2 na ` Được rôi, mây người trẻ tuôi các người đừng nghe ngóng linh tinh nữa, chỉ bằng thỉnh giào Tư Vũ nhiều một chút việc làm sao thu hút được chồng em ấy, học chút kinh nghiệm, để sau này của mấy người có thể tìm được một người đàn ông tốt.”
Nói thật Diệp Du cũng rất tò mò.
Đường Tư Vũ cười phụt một cái: “Em làm gì có kinh nghiệm gì chứ! Chỉ là thuận theo tự nhiên mà phát triển thôi.”
Có người nhìn Đường Tư Vũ ngồi dưới ánh đèn vàng ám, mái tóc dài xõa sau đầu, ngũ quan thanh tú toát lên vẻ dịu dàng của nữ giới, cái nhăn mặt nụ cười đều phong tình.
Khí chất như vậy không phải ai cũng có đâu! Xem ra muốn gả được cho người tốt như cô thì bắt buộc phải luyện khí chất trước rồi nói.
Đường Tư Vũ đang ăn thì nghe thấy tin báo tin nhắn.
Cô mở ra xem, là Hình Liệt Hàn gửi tới: “Ăn xong chưa?”
“Còn mười mấy phút nữa đi! Anh ăn xong chưa?”
“Ừ! Anh cũng sắp rồi, ăn xong gửi tin nhắn cho anh.”
Đường Tư Vũ gửi một mặt cười qua.
Lúc này ngồi giữa đám người, tim của cô lại tràn đầy ngọt ngào.
Lúc kết thúc cũng sắp hơn chín giờ rồi.
Diệp Du đi đến bên cạnh cô nói: “Em lái xe tới sao?”
“Chồng em tới đón em.”
“ÀI Chị đợi cùng em vậy.”
“Anh ấy đến trước cửa rồi.”
Đường Tư Vũ cười nói.
Cùng họ đi tới cửa, chỉ thấy dưới đèn đường bên cạnh nhà hàng, một chiếc xe thể thao triệu tệ yên lặng dừng ở đó.
Đèn xe sáng trưng, giống như một con báo sẽ chạy vụt bắt cứ lúc nào.
“Bye bye.”
Đường Tư Vũ vẫy tay với mọi người, đi về phía xe.
Đám nam nữ trẻ tuổi sau lưng không kìm được mà hâm mộ nhìn theo cô.
Đường Tư Vũ ngồi vào xe thì thấy Hình Liệt Hàn lười nhác mà ngồi đó, cơ thể thon dài toát lên một loại hơi thở mê hoặc trong im lặng.
Tim của cô không kìm được mà kích động một cái.
“Chơi vui không?”
Hắn vươn tay qua xoa mái tóc dài của cô.
“Vâng, khá vui.”
Cô mím môi cười, cảm nhận tia sủng ái trong lời nói của hắn, giống như là đứa trẻ của hắn vậy, được hắn cưng nựng.
Có câu nói rất hay, gả cho một người đàn ông tốt thì sẽ được cưng thành con gái, đại khái là cảm giác này đi!
Trong một bệnh viện tư hồi phục tư nhân, Mộ Phi yên lặng ngồi trên sô pha.
Thư Thuần bên cạnh đã chăm sóc anh mấy ngày rồi.
Cô lúc đầu còn lạ lẫm, mới qua máy ngày thì đã trở nên rất thành thục..