Mộ Phi nhìn chằm vào khuôn mặt gần ngay trước mắt trên vai, trái tim vào khoảnh khắc đó liền kích động, một loại rung động lan ra nơi lồng ngực, đốt cháy trái tim sớm đã chết lặng của anh.
Mộ Phi không kinh ngạc bởi cảm giác rung động này, thực ra lúc anh cứu cô gái này thì đã bị cô thu hút rồi.
Trên người cô có một loại năng lực tích cực, có một loại sức mạnh dịu dàng khiến một người có nội tâm chán ghét sự đời như anh bị lây nhiễm, cảm động.
Khiến anh biết được, thì ra trên thế giới này cho dù hai chân của anh không đứng dậy được nhưng anh còn có một loại sức mạnh giúp đỡ người khác khiến anh hiểu ra được một giá trị khác của mình.
Con người lúc rơi vào tuyệt vọng, cho dù chỉ là một hành động nho nhỏ của một người bên cạnh cũng có thể cứu rỗi anh.
Anh được cô gái này cứu rỗi dưới tình huống cô không biết gì cả.
Lúc này có y tá gõ cửa vào.
Mộ Phi quét mắt một cái, y tá đó liền không dám lên tiếng.
Mộ Phi ra hiệu bảo cô ấy đi ra.
Y tá nhẹ nhàng đóng cửa lại không làm phiền nữa.
Mộ Phi mặc cho Thư Thuần dựa vào người ngủ, còn anh tiếp tục xem sách.
Chỉ là bên tai truyền tới tiếng hô hấp đều đặn khiến mạch suy nghĩ của anh luôn thất thần, thi thoảng cúi mắt đánh giá cô gái đang dựa vào mình.
Thư Thuần ngủ nửa tiếng, do tư thế không thoải mái lắm, cô đột nhiên tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là chiếc cằm cương nghị của người đàn ông.
Cô giật mình mà bật người dậy, mới ý thức được cô dựa lên vai Mộ Phi mà ngủ.
“Xin lỗi, xin lỗi Mộ tiên sinh…” Cô hoảng loạn giống như một chút chim giật mình.
Cúi mắt xuống, cả khuôn mặt nhỏ toát lên một loại vô lực sợ hãi vì mạo phạm anh.
Mộ Phi gập sách lại, cười dịu dàng với cô một cái: “Không sao! Trở về nghỉ ngơi đi!”
“Xin lỗi, tôi sau này không dám nữa.”
Thư Thuần bảo đảm.
Mộ Phi ngắn ra.
Cô bảo đảm như vậy anh lại không vui lắm, khế than một tiếng: “Tôi không trách cô.”
Thư Thuần nâng mắt nhìn anh.
Dưới ánh đèn, cơ thể của Mộ Phi gầy đi không ít.
Anh nâng mắt lên, ánh mắt sâu xa khóa chặt cô: “Sau này cô không cần xem tôi là khách của cô.
Cô xem tôi như bạn là được.”
Thư Thuần lắc đầu.
Cô nào có tư cách làm bạn của anh chứ.
Hôm qua cô nghe lén được bối cảnh thế gia của anh từ chỗ y tá.
Thì ra anh là một ông chủ công ty lớn.
Cô liền cảm thấy có cách biệt trời đất với anh.
“Bỏ đi, cô về nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói của Mộ Phi lạnh đi mấy phần.
Thư Thuần gật đầu, vội nói một câu ngủ ngon liền rời đi.
Mộ Phi thở dài một hơi.
Anh cúi đầu nhìn hai chân của mình, đột nhiên buồn cười mà nghĩ, bây giờ làm gì có cô gái nào tình nguyện thích mình chứ? Nếu không phải vì tiền của anh, chỉ đơn thuần là thích con người anh, e là rất khó tìm nhỉ?
Anh vừa mới ảo tưởng có thể theo đuổi Thư Thuần này, được cô thích, bây giờ xem ra nếu như anh thật sự tỏ tình với cô thì chỉ là hủy hoại một đời của cô gái này.
Trói buộc cô bên cạnh một người đàn ông đứng không được thì giống như chặt đứt hạnh phúc cuộc đời của cô.
Với điều kiện của cô, tệ đến mức nào thì cũng có thể gả được cho một người đàn ông hai chân lành lặn khỏe mạnh.
Thư Thuần chạy về phòng mình, cô mới ôm lấy ngực, cảm nhận trái tìm đập bắt an nơi lồng ngực, còn có sự nóng rực trên mặt.
Cô ôm lấy bên má dựa vào vai Mộ Phi lúc nãy, khóe miệng cô cong lên nụ cười, lén lút vui mừng.
Cô vậy mà lại dựa vào anh ngủ, mà anh không trách cô?
Thư Thuần ngồi trên giường, cầm laptop bên cạnh lên, cố gắng nhìn vào ghi chép việc cần làm mỗi ngày cho Mộ Phi.
Cho dù cô đã thuộc làu rồi nhưng cũng sợ sẽ làm sai, nên mỗi tối trước khi ngủ, cô đều thầm xem lại mấy lần.
Nhưng tối nay cô luôn thất thần.
Khẽ chạm vào má trái, một loại ngại ngùng cuồn cuộn nơi đáy tim.
Không ngờ bờ vai anh lại rộng lớn ấm áp vậy.
Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của nhà tù.
Khưu Lâm muốn gặp cô, hỏi cô có muốn tới thăm bà ta không?
Điện thoại gọi tới lúc sáng, Đường Tư Vũ liền cự tuyệt ngay.
Cô không muốn gặp Khưu Lâm.
Cho dù bà ta bây giờ đã rơi vào kết cục thảm nhất nhưng cô căn bản sẽ không đồng tình chút nào.
Buổi chiều, cô thấy vẫn là cuộc gọi này, cô do dự một chút, vẫn bắt máy: “A lô.”
“Tư Vũ, là tôi, Khưu Lâm.”
Đầu bên kia, Khưu Lâm vẫn xin được quyền lợi gọi điện cho cô.
Đường Tư Vũ chau mày.
Nói thật nghe thấy bà ta gọi cô như vậy, cô thật sự rất không thoải mái.
“Bà vẫn là gọi tôi Đường tiểu thư đi! Tôi nói rồi, tôi sẽ không đi gặp bà.”.