Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Do Ôn Lương Diệu vô cùng cố gắng dạy kèm, thành tích học tập của cô đã xem như đạt chuẩn rồi, sắp đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.

Bọn họ là lớp 11, vẫn là vô cùng đồng tình với anh chị lớp 12, nhưng bọn họ cũng không thể lơ là.

Tối đó, Hình Nhất Nặc từ trên xe của tài xế xuống, nhìn thấy cậu nhóc đang đá bóng với cha.

Cô liền đặt cặp xuống mà cùng chơi.

Hình Chính Đình bảo cô chơi cùng cậu nhóc.

Ông đứng xem bên cạnh.

Cậu nhóc đôi chân ngắn đá rất ra dáng khiến người yêu bóng đá là ông không kìm được mà thầm nghĩ.

Nếu cháu trai sau này đi đá bóng cũng không tệ, dáng vẻ đó rất có thần thái.

Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn từ sân đi vào.

Họ đi bộ tới, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên người họ, bước chân chậm rãi, tràn ngập yêu thương.

Trên bàn ăn bữa tối.

Chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô: “Cái gì?
Con phải đi du học?”
Người nói chính là Hình Nhất Nặc.

Cô trừn lớn hai mắt, nhìn không ra là vui mừng hay là kinh sợ.

Nếu lại nhìn kỹ thì nhất định là kinh sợ, hoàn toàn không vui mừng.

“Đúng vậy, chúng ta đã giành một suất cho con rồi, chính là trường của anh con.”
“Con… Con có thể từ chối không? Cha, mẹ, con có thể không đi không?”
Hình Nhất Nặc nhăn mày.

“Cha đã đồng ý rồi, với thành tích của con, ở chỗ nãy cũng chỉ có thể thi vào một đại học hạng hai, chỉ bằng ra nước ngoài học chuyên sâu.”
Hình Chính Đình uy nghiêm mà nói.

“Cha, nhưng con căn bản không muốn ra nước ngoài mà! Con muốn ở trong nước.”
Trong đầu cô liền hiện lên bóng dáng của Ôn Lương Diệu, nghĩ tới rời xa anh, cảm giác đó quá… quá khó chịu.

“Không đi cũng phải đi.

Chuyện này cha và mẹ con đã quyết định rồi.

Đến lúc đó cha và mẹ con cũng sẽ cùng ra nước ngoài.”
“Vậy anh và chị dâu thì sao? Còn có Tiểu Hi nữa?”
Hình Nhất Nặc vội hỏi.

Hình Liệt Hàn cười: “Chúng ta cùng đi nước ngoài.”
“Hải! Hai người… Hai người cũng đi à?”“
Hình Nhất Nặc không dám tin mà trừng lớn mắt, cảm thấy đáng sợ quá.

Đường Tư Vũ gật đầu, cười dịu dàng: “Nhất Nặc, em yên tâm, bọn chị sẽ đi cùng em.”
Hình Dĩ Hi cũng chống cằm: “Cô, con cũng sẽ đi cùng cô.”
“Tiểu Hi, nước ngoài không vui đâu.”
Hình Nhất Nặc thử khuyên từ cháu trai tốt nhất.

“Chỉ cần cùng ông bà nội, daddy mami thì ở đâu cũng vui, còn có cô nhỏ và chú nhỏ nữa!”
Cậu nhóc tỏ vẻ nghiêm túc mà trả lời.

Hình Nhất Nặc liền than ôi một tiếng, không nên khuyên nhóc này trước.

Cô vội nhìn cha: “Cha, đừng đi được không? Con đảm bảo con sẽ thi được vào trường hạng nhất, nhất định.”
“Chuyện này đã quyết định rồi.

Con nghĩ đi, anh ba con một mình ở ngoài, chúng ta cũng không yên tâm, vì thế cùng ra nước ngoài ở cùng các con hai năm, có gì không tốt?”
“Nhất Nặc, con nói với mẹ, con rốt cuộc vì sao không muốn ra nước ngoài? Con không nỡ người nào ở trong nước sao?”
Tưởng Lam tò mò mà hỏi.

Hình Nhất Nặc liền lắc đầu liên hồi: “Con không có! Con nào có không nỡ người nào chứ!”
Cho dù có thì cô có thể nói ra sao? Cô nếu nói ra thì chết chắc.

“Nếu đã vậy thì được rồi.”
Hình Chính Đình cảm thấy chuyện này đã quyết định rồi thì không cần tranh cãi nữa.

“Lúc nào đi?”
“Xong kỳ nghỉ hè này đi! Còn phải tạo chút quan hệ, sau đó thu dọn chuẩn bị chút, còn phải đợi con thi xong rồi nói.”
Thông tin này khiến Hình Nhất Nặc bớt khó chịu hơn không ít, chí ít cô ở trong nước vẫn còn thời gian gặp anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui