Ôn Lương Diệu lập tức mím môi bật cười, hóa ra đây là lý do khiến cô tức giận.
“Em không phải trẻ con, chẳng lẽ là người lớn chắc? Em còn là trẻ vị thành niên đó.
Trong mắt anh em chính là một cô nhóc.”
Ôn Lương Diệu cố gắng thuyết phục cô.
“Em không phải con nít, em đã lớn rồi.”
Hình Nhất Nặc có chút không phục ưỡn ngực nói.
Ôn Lương Diệu híp híp mắt: “Tranh luận về chuyện này có ý nghĩa gì sao?”
“Có, em không muốn anh xem thường „ em.
“Anh đâu có xem thường em đâu.”
Ôn Lương Diệu bắt đắc dĩ thở dài.
Hình Nhất Nặc chu môi nói: “Vì sao ban nãy chị Từ mời anh đi ăn, anh lại từ chối?”
“Em muốn anh đồng ý sao?”
“Em…” Hình Nhất Nặc đương nhiên không muốn anh đồng ý nhưng mà cô lại không cam tâm cho hắn biết được, đành phải hừ một chút: “Đây là chuyện của anh, có liên quan gì đến em đâu chứ.”
Nói xong cô dẫn đầu rời đi, đi về phía thang máy, trở về phòng.
Phía sau Ôn Lương Diệu bám theo cô, nhìn cô về phòng, anh mới trở về phòng của mình.
Buổi tối Ôn Lương Diệu đặt một nhà hàng, rất náo nhiệt ăn bữa tối, bởi vì gần đó có một khu phố cỗ khá đẹp hơn nữa còn có chợ đêm bán rất nhiều quà lưu niệm nho nhỏ.
Hình Nhất Nặc sau khi được Tô Hi giới thiệu thì rất muốn đến đó.
Ôn Lệ Thâm giao phó cho em trai mình là Ôn Lương Diệu dẫn cô đi chơi, còn hai vợ chồng anh đưa nhóc con về khách sạn trước.
Tình tình nóng nảy của Hình Nhất Nặc tới cũng nhanh mà đi cũng lẹ.
Lúc này cô đã quên béng mất cuộc tranh luận lúc trưa với anh.
Từ nhà hàng đến chợ đêm không xa, ở đây tập trung khá nhiều khách du lịch, càng đông người ánh mắt Ôn Lương Diệu càng không dám rời khỏi Hình Nhất Nặc.
Bởi cô nhóc này mà lơ là một chút, anh thực sự sợ rằng cô sẽ lạc mắt trong biển người.
“Chậm lại một chút, đừng có đi nhanh như vậy” Ôn Lương Diệu nắm tay cô đúng lúc một đám du khách vây quanh.
Lúc này trong tay Hình Nhất Nặc đang cầm hai cái chuông nhỏ, cô cầm chúng lung lay trước mặt anh: “Đáng yêu không, em muốn mua nhưng mà em quên mắt, em không có mang theo tiền”.
Ôn Lương Diệu mỉm cười nhìn cô đưa tay lấy ví tiền, trả tiền cho cô, buộc túi đựng điện thoại di động của cô.
“Woa, bức tường chìa khóal” Hình Nhất Nặc chỉ trong nháy mắt đã đến một bức tường đầy chìa khóa, dưới chìa khóa có một tắm biển gỗ.
Sau khi nhiều người viết lời chúc phúc, họ đã khóa chúng lại.
Người ta nói rằng làm như vậy điều ước sẽ thành hiện thực.
“Anh Lương Diệu, chúng ta cũng viết đi, ai viết phần người đó không cho phép nhìn lén nhá.
Vậy em viết trước đây”
Ôn Lương Diệu cưng chiều nhìn cô, bên kia cô đang chọn hình dáng chìa khóa còn hắn bên này cũng tự giác móc túi tiền ra.
Hình Nhất Nặc chọn cho mình một ổ khóa màu hồng còn cho hắn một cái màu xanh.
Sau khi ông chỉ tính tiền ngẳắng đầu lên thấy một cặp đôi xinh đẹp không khỏi than một tiếng.
Sao nhiều đôi yêu nhau đến chỗ ông mua khóa vậy nhưng ông chưa từng thấy cặp nào đẹp xuất sắc như thề.
Hình Nhất Nặc đưa cho hắn một tắm thẻ gỗ màu xanh: “Nè, viết đi em không có nhìn trộm đâu.”
Ôn Lương Diệu cũng không từ chối, nhìn thoáng qua tấm biển.
Bên cạnh, Hình Nhất Nặc đã bắt đầu cúi xuống, dưới ánh đèn, đang nghiêm túc viết gì đó.
Hình Nhất Nặc thực ra không có viết cái gì cả, mái tóc dài của cô rủ xuống che khuất đi tâm tư của mình.
Cô nhìn vào tắm gỗ màu hồng kia, rất muốn viết lên đó một câu duy nhất.
Thế nhưng mà cô lại không dám, sợ bị phát hiện.
“Cô bé, ổ khóa của chúng tôi ở đây rất là linh nghiệm nhé, chỉ cần cô bé viết xuống nguyện vọng mình mong muốn ông trời nhất định sẽ giúp cô bé hoàn thành.”
Ông chủ đứng một bên nói.
Hình Nhất Nặc ngắng đầu lên nhìn về phía ông chủ: “Thật vậy sao ạ?Thực sự linh nghiệm thế sao?”
“Đương nhiên rồi! Chúng tôi ở đây nỗi tiếng về linh nghiệm!”
Ông chủ với chuyện này vô cùng tự tin, đương nhiên đây cũng chỉ là vấn đề về đức tin của con người..