Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương Diệu đột nhiên sững sờ, câu nói này khiến anh hơi bồi rối nên anh im lặng.
Anh không đáp, Hình Nhất Nặc càng thêm phần xác định chính anh là người đã viết tên Từ Dương lên tắm gỗ để tỏ tình.
“Đáng lẽ tối qua anh nên đáp ứng đi ăn tối với cô ấy.
Tại sao anh lại từ chối cô ấy trong khi anh thích người ta?”
Hình Nhất Nặc có chút khó hiểu hỏi.
Vừa rồi khóc rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt rồi, cô không thể xen vào chuyện anh thích ai, Từ Dương xinh đẹp như vậy cô không có quyền phản đối.
“Em nói gì vậy?”
Ôn Lương Diệu ngược lại nghe không hiều.
“Em nói chị Từ Dương đó.
Anh thích người ta sao không đi mà tỏ tình? Hai người đều lớn cả rồi.”
“Ai nói anh thích cô ấy?”
Ôn Lương Diệu ngược lại đặt một dấu hỏi chấm to đùng.
Đối với chuyện này Hình Nhất Nặc có bằng chứng, cô khit mũi: “Anh đừng nghĩ đến chuyện giấu em, em ban nãy chạy lên kia xem tắm bảng gỗ của anh rồi.
Bên trên đó anh chẳng phải viết là thích cô ấy sao, đừng tưởng em không biết.”
Ôn Lương Diệu muốn bật cười thành tiếng nhưng anh kiềm lại chỉ mím môi có chút dở khóc dở cười nói: “Không phải là không cho phép nhìn lén sao? Sao em lại chạy lên đấy lén xem anh viết cái gì?”
“Thì… em chán quá đó thôi.”
“Em xác định là anh viết sao?”
“Chắc chắn xác định.”
Ôn Lương Diệu đứng dậy, nhìn thoáng qua xung quanh, bức tường khóa kia cũng không xa, anh kéo tay cô: “Đi thôi.
Anh dẫn em đến xem một lần.”
“Xem thì xem, chứng cứ rõ rành rành ra.”
Hình Nhất Nặc có chút đắc ý nói.
Hình Nhất Nặc đi được vài bước mới nhận ra Ôn Lương Diệu đang nắm tay cô.
Lòng bàn tay to của anh trắng trẻo sạch sẽ, anh nắm chặt tay cô, như thể anh sợ mắt oô.
Cô nghĩ bụng, đừng để Từ Dương nhìn thấy chuyện này, nếu không khó lòng mà giải thích.
Trước khi đến bức tường chìa khóa, Ôn Lương Diệu đi tới chỗ đặt tắm bảng gỗ tối hôm qua, cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Em biết hôm qua anh viết cái nào sao?”
Hình Nhất Nặc nhớ chứ.
Cô tìm tìm một lúc, thấy được một tắm gỗ còn mới đưa cho anh nói: “Nè, đây không phải anh viết còn gì?”
Ôn Lương Diệu có chút vừa giận vừa buồn cười, cô nhóc này không biết bị chuyện gì? Không thèm đọc mà khẳng định chắc nịch là anh viết.
“Phía trên có đề tên của anh sao?”
Ôn Lương Diệu hỏi cô.
Hình Nhất Nặc lập tức chớp đôi mắt to, hậu tri bất giác nói với anh: “Hôm qua anh có… đề tên lên à?”
“Không phải em giao kèo so? Anh đương nhiên ghi tên.”
“Hả? Anh ký tên lên.
Vậy… cái này không phải anh viết?”
Hình Nhất Nặc sững sờ một lúc.
“Vậy là, sáng nay em khóc thương tâm là vì chuyện này? Vì thấy cái tên trên tắm gỗ?”
Ôn Lương Diệu không kìm nổi hỏi.
Hứa Nhất Nặc muốn phủ nhận nhưng trên mặt cô viết rõ rành rành hai chữ chột dạ.
Cô còn quá non nớt bao nhiêu tâm tư đều không thể che đậy được.
Đáy lòng Ôn Lương Diệu bị bóp một cái, đau lòng khó hiểu, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên khiến anh phải cố kìm nén.
Có một số cảm xúc mà anh không thể thể hiện trước mặt cô, và anh không thể để cô biết bát kỳ suy nghĩ nào của anh.
“Đần quá đi, em muốn xem anh viết cái gì thì ít ra cũng phải tìm cho kỹ chứ.”
Ôn Lương Diệu trong giọng nói không có một tia trách mắng, giống như là cưng chiều nhiều hơn..