Cảnh sát theo dõi đều thấy hết những hành động của anh ta.
Xem ra kế hoạch câu cá đã bắt đầu rồi.
Tối đó Diệp Lạp Lạp rời khỏi nhà Hoàng Tương Dao rất muộn.
Bây giờ cô ta không có tiền, cũng không thể trong chung cư cao cấp như trước đây.
Lúc này cô ta chỉ có thể trong một tiểu khu tàm tạm, cho nên hệ thống an ninh ở đây cũng không được tốt lắm.
Diệp Lạp Lạp lái xe dừng lại trong bãi đỗ xe của tiểu khu.
Lúc này đã hơn 10 giờ, cả bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh, cũng vô cùng thích hợp để cho người ta gây án.
Diệp Lạp Lạp mới vừa đi vài bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô ta sợ hãi quay đầu lại thì nhìn thấy có một người đàn ông đang ép sát về phía cô ta.
Diệp Lạp Lạp vừa mới muốn chạy thì đã bị người đàn ông kia bước tới đầy vào một góc bên cạnh.
Một tia sáng xeẹt qua, Diệp Lạp Lạp nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông kia.
Cô ta lập tức giận dữ hét lên: “Lưu Siêu, tên khống kiếp này, tại sao lại là anh? Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì, hẳn là trong lòng cô rất rõ ràng, đừng tưởng cô cho tôi vào danh sách đen thì tôi sẽ không tìm được cô.
Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi đã cùng đường rồi, nêu tôi không lấy được 500 vạn, tôi có chết cũng không bỏ qua đâu.”
“B500 vạn ở đâu ra? Điều kiện đầu tiên của 500 vạn là anh phải làm cho xong chuyện, chúng tôi mới đưa cho anh.
Nhưng bây giờ thì sao? Tô Hi vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, ngay cả chân của cô ta cũng không bị gãy, vậy mà anh còn muốn lấy 500 vạn nữa?”
Giọng của Diệp Lạp Lạp khá lớn.
Lưu Siêu lập tức cảnh cáo cô ta: “Cô nhỏ giọng một chút, nếu chuyện này lộ ra thì không ai trong chúng ta được lợi cả.”
“Hừ! Anh cho rằng tội sợ anh sao? Lưu Siêu, anh cũng không chịu nhìn lại bản thân mình một chút đi, anh là ai chứ?
Dám sống mái với chúng tôi? Anh mới là người cần phải cần thận đấy!”
Ngược lại Diệp Lạp Lạp lại de dọa anh ta.
“Tôi thật muốn xem, một nữ nghệ sĩ không còn được ưu ái sắp đứng không vững trong giới giải trí còn có thể nhảy nhót ra sao nữa? Trừ uống rượu, lên giường với đàn ông ra, tôi thật sự không biết cô còn có thể làm gì?”
Lưu Siêu nói xong không khỏi khịt mũi: “Cô ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho cô 10 vạn, cô thấy thế nào?”
“Anh là cái đồ vô lại, cút ngay.
Đừng có mơ, anh cũng không biết soi gương xem bản thân có đức hạnh gì à?”
“Vậy thì đưa tôi 500 vạn, nếu không cô và Hoàng Tương Dao đừng hòng thoát được.”
Lưu Siêu nói xong thì trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh, anh ta đang lấy dao ra.
Diệp Lạp Lạp sợ đến nói năng lộn xộn: “Anh… Anh muốn làm gì? Anh mau cất con dao đi.”
“Tôi muốn 500 vạn, hai người các cô muốn giết Tô Hi nhưng lại kéo tôi chịu tội thay, tôi mới không ngu như vậy.
Nếu cô không đưa tôi, tôi sẽ hủy khuôn mặt này của cô.”
“Anh… anh đừng kích động, chuyện này chúng ta có thể từ từ bàn bạc.
Tiền không thành vấn đề, anh mau cất dao vào đi.”
Diệp Lạp Lạp thật sự sợ hãi, bây giờ cô ta đúng là sợ bản thân mình bị hủy nhan sac: “Vậy bây giờ mau chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, 500 vạn, không được thiếu một đồng.”
“Tôi làm gì có tiền.
Tôi bây giờ đến bản thân mình còn sống ở chỗ này thì làm sao có tiền đưa cho anh chứ?”
Diệp Lạp Lạp chỉ đành nói thật: “Tôi không có tiền.”
“Các người… không có tiền mà cũng dám gạt tôi.”
Nói xong, Lưu Siêu tức giận vung dao lên, chuẩn bị xin tí máu trên người cô ta.
Diệp Lạp Lạp ôm mặt thét lên, mà chính vào lúc này, từ bụi cây bên cạnh đột nhiên ánh sáng bùng lên, xung quanh ít nhất có sáu nhân viên cảnh sát lập tức hành động.
Lưu Siêu nhìn những người vây xung quanh, thì ngây ra như phỗng.
“Cảnh sát đây, ném đao xuống, giơ hai tay “
lên” Mấy họng súng đen ngòm đang nhắm vào Lưu Siêu, anh ta sợ đến mức con dao trên tay tuột xuống và rơi xuống đất.
Nhưng Diệp Lạp Lạp được cứu vớt lại hoàn toàn không có cảm giác vui mừng vì được cứu sống, ngược lại vẻ mặt cô ta càng tái nhợt hơn gặp phải quỷ.
Cô ta dường như nhìn thấy con đường phía trước còn đáng sợ hơn là bị hủy hoại dung nhan.
Lưu Siêu cũng há hốc miệng, anh ta không nghĩ tới chỉ vì sự xốc nổi của mình đã chọc đến nhiều cảnh sát như vậy.
Hơn nữa, lúc này nhìn khoảng cách giữa anh ta và mấy người cảnh sát kia, anh ta cũng đoán được, hết thảy mọi chuyện mà anh ta vừa nói lúc nãy đều đã được ghi âm lại.
Lần này anh ta còn chỗ nào để phản bác nữa đây?
Sau khi nhân viên cảnh sát bước lên trói Lưu Siêu lại, Diệp Lạp Lạp giả vờ sợ sệt, nắm tay của nhân viên cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, cảm ơn các anh đã kịp thời cứu tôi.
Nếu các anh không xuất hiện kịp thời thì hậu quả khó lường.
Anh ta là hung thủ giết người, các anh đừng bỏ qua cho anh ta.”
Nhân viên cảnh sát lạnh lùng rút tay ra liếc nhìn cô ta nói: “Cô Diệp, cũng mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.
Cô cũng là một trong những người tình nghi có liên quan đến chuyện này, chúng tôi cần sự phối hợp của cô.”.