“Dì Tưởng, cháu muốn đón Nhất Nặc ra ngoài một lát.”
Ôn Lương Diệu mỉm cười.
Ánh mắt của Tưởng Lam như hiểu rõ, bà liếc nhìn lên lầu.
Lúc này từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân lẹt xoạt, bà mỉm cười lắc đầu.
Ôn Lương Diệu ngước mắt nhìn lên, trên tay vịn màu trắng, chiếc váy màu đỏ của Hình Nhất Nặc rất bắt mắt, làm tôn lên dáng người thiếu nữ cân đối của cô, giống như đóa hồng tươi thắm nở rộ dưới sáng mai.
Tưởng Lam sửng sốt, sau đó nhìn kỹ lại thì ra con gái của bà còn thoa son.
Cô nhóc này đúng là lớn thật rồi.
Ngay lập tức Hình Nhất Nặc xấu hồ đi đến bên cạnh Ôn Lương Diệu: “Anh đến rồi, chúng ta đi thôi! Mẹ, con sẽ đi chơi với anh Lương Diệu.”
“Đi đi!”
Hình Nhất Nặc đi tới tủ giày, chọn một đôi giày đế cao năm phân, Tưởng Lam hơi lo lắng nói: “Con biết mang không?”
“Biết ạ!”
Hình Nhất Nặc cười hì hì, sau khi đổi giày xong thì quả nhiên, cả người trở nên thướt tha yểu điệu, xinh đẹp mê người.
Ôn Lương Diệu nhìn cổ chân mảnh khảnh của cô có hơi lo lắng, anh thật sự lo cô sẽ bị té ngã.
Hình Nhất Nặc đi ra ngoài ngồi vào xe của Ôn Lương Diệu, khuôn mặt xinh xắn của cô vẫn không giấu được vẻ phấn khích, ánh mắt trộm nhìn người đàn ông ngồi trên ghế tài xế, nhìn bàn tay thon dài của anh đang điều khiển vô lăng, nửa sườn mặt tuấn tú, tất cả mọi thứ đều xinh đẹp vậy.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Hình Nhất Nặc đột nhiên tò mò hỏi.
“Em muốn có quà gì!”
Ôn Lương Diệu quay đầu hỏi cô.
“Anh muốn tặng quà cho em? Thật sao?”
Hình Nhất Nặc không khỏi vui vẻ, quả nhiên cô đoán không sai, chắc chắn anh sẽ tặng quà cho cô mà.
“Ừm!”
Hình Nhất Nặc chớp chớp đôi mắt trong veo, rồi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, xấu hồ hỏi: “Có phải em muốn quà gì cũng được không?”
“Chỉ cần trong khả năng của anh thì không thành vấn đề.”
Ôn Lương Diệu cười, tự hỏi có phải cô muốn thứ đắt tiền hơn không.
Hình Nhất Nặc cụp mắt, một ước muốn táo bạo lóe lên trong đôi mắt to tròn của cô, cô lấy hết can đảm nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vậy… em muốn anh làm quà, có được không!”
Trong lòng Ôn Lương Diệu run lên, nhưng bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, lái xe vững vàng, ánh mắt anh nhìn về phía trước: “Em lại càn quấy gì thế?”
“Là anh nói mài Anh nói em muốn cái gì anh cũng sẽ tặng cho eml” Hình Nhất Nặc vô cùng ủy khuất hỏi ngược lại.
Ôn Lương Diệu làm bộ như không nhớ: “Em nghĩ kỹ lại một chút em, trước khi ra nước ngoài xem còn thiếu cái gì không, anh mua cho em.”
Hình Nhất Nặc không khỏi cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự mất mát, có điều cô cũng tự tìm cho mình một lối thoát nói: “Em chỉ là nói đùa thôi!”
Ôn Lương Diệu quay đầu liếc nhìn cô một cái nói: “Bây giờ vẫn còn thời gian, em hãy nghĩ thật kỹ.”
Hình Nhất Nặc ủy khuất nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bi thương.
“Vậy em không nghĩ nữa, anh muốn tặng cái gì thì tặng cái đấy đi!”
Hình Nhất Nặc đem vấn đề ném lại cho hắn.
Ôn Lương Diệu nghĩ một chút rồi nói: “Anh tặng em một bộ sách!”
Lần này Hình Nhất Nặc quay đầu kinh ngạc nhìn anh, từ chối: “Đừng mài Em không muốn anh tặng em sách đâu!”
Khóe miệng Ôn Lương Diệu nhếch lên một nụ cười vui vẻ, quay đầu nhìn cô: “Vậy em có muốn không?”
“Được rồi! Em sẽ nghĩ lại.”
Hình Nhất Nặc cảm thấy anh vô cùng đáng ghét, rõ ràng là biết cô ghét nhất là đọc sách vậy mà còn tặng cô sách! Ôn Lương Diệu dừng xe ở trước cửa của một trung tâm mua sắm thành phố, tới con đường này rốt cuộc Hình Nhất Nặc cũng đã nghĩ xong, cô muốn anh tặng cho cô một sợi dây chuyền, sau đó, chỉ cần là thứ mà anh tặng cô đều sẽ mang theo bên người, cái này cũng coi như là một loại tưởng niệm đi.
Ôn Lương Diệu dẫn Hình Nhất Nặc tới một cửa hàng trang sức đề cô lựa chọn, Hình Nhất Nặc thích kiểu dáng đơn giản mà tự nhiên một chút, cô nhìn thấy một sợi dây chuyển cỏ bốn lá liền thích ngay lập tức..