Tô Thắm tò mò hỏi, chẳng lẽ cha mẹ anh không sống cùng? Trong một biệt thự lớn như vậy, nếu anh ở một mình thì thật đúng là rất cô độc.
“Ừm, cha mẹ tôi đã chuyển đi và tôi thường ở đây một mình.”
Hiên Viên Thần nhàn nhạt trả lời.
Trong lòng Tô Thám không khỏi có một tia xót xa, thân phận của anh vốn là xuất thân địa vị cao, người ở bên cạnh anh không phải cấp dưới thì cũng là người hầu của anh, thậm chí ngay cả kết giao bạn bè thì anh cũng phải thận trọng.
Mặc dù Tô Thám đã cẩn thận che giấu cảm xúc, nhưng vẻ đau lòng nhất thời trong mắt cô vẫn rơi vào trong mắt người đàn ông, đáy mắt hắn hiện lên một ý cười.
Có người đau lòng vì anh, có chút thỏa man.
“Tô Thắm, tôi có một đề nghị, không biết cô có bằng lòng không?”
Hiên Viên Thần hỏi cô.
“Ngài nói đi!”
Tô Thám lập tức đặt chén trà trong tay xuống, cần thận lắng nghe.
“Cô mỗi ngày đi làm, vừa đi vừa về mà đường thì rất xa còn tôi mỗi đêm đều làm việc tương đối muộn, như vậy cô có đồng ý ở lại nhà tôi hay không?”
Tô Thâm sửng sốt, cô không ngờ chuyện anh nói lại là chuyện này.
“Hai ngày nghỉ cuối tuần, cô có thể về nhà thăm cha mẹ, còn từ thứ hai đến thứ sáu thì ở lại nhà tôi để giải quyết công việc và một số việc hàng ngày cho tôi.”
Ánh mắt sâu kín của Hiên Viên Thần khóa cô lại, lộ ra vẻ mong đợi.
Nội tâm Tô Thắm cũng có phần phức tạp, ở lại nhà anh sao?
“Đương nhiên, cô có thể từ chối.”
Trong giọng điệu của Hiên Viên Thần có ý lộ ra cảm giác mất mát, thở dài một cái: “Tôi sống ở đây một mình, quả thực quá vắng vẻ.
Tô Thắm vừa rồi đau lòng vì anh, bây giờ nghe thấy tiếng thở dài của anh, cô buột miệng nói: “Tôi đồng ý.”
Nói xong Tô Thắm xấu hổ không giải thích được, cụp mắt xuống, có chút đỏ mặt.
Khóe miệng Hiên Viên Thần hơi nhéch lên, dường như có tâm trạng rất tốt nói: “Ăn cơm thôi!”
Tô Thắm từ nơi ở của tổng thống trở về văn phòng làm việc của mình, cô ôm lấy mặt, có chút ảo não.
Trời ạ! Làm sao cô có thể đồng ý sống trong nhà anh chứ?
Phải biết nếu chuyện này sẽ bị truyền ra thì lại càng khiến người ta hiểu lầm cho dù cô không có ý đồ gì cả.
Tô Thám của thấy toàn thân có chút nóng.
Nhưng bây giờ, những gì cô nói đều như nước đổ, không thể thu lại được, lúc này cô không thể chạy tới trước mặt Hiên Viên Thần từ chối đượ!
cAI Tại sao gần đây đầu óc cô luôn luôn thiếu suy nghĩ như vậy? Tô Thám dùng tay đầm đắm vào đầu mình, hy vọng bản thân có thể tỉnh táo hơn một chút.
Hôm nay Hiên Viên Thần không đến đây, cô có thể đúng giờ đến quẹt thẻ nhân viên, hơn nữa Hiên Viên Thần còn yêu cầu cô mang theo hành lý tới vào sáng mai, bắt đầu từ ngày mai thì đến ở chỗ anh đề thuận tiện xử lý công việc.
Khi cô tan sở, để tránh gặp phải Đoạn Tử Hiên, Tô Thắm cố ý trì hoãn đến 6 giờ mới rời đi, cô về thẳng nhà, đồng thời nghĩ ra một cái cớ tốt hơn để nói với cha mẹ là cô sẽ dọn ra ngoài.
Cô không thể nói với họ lag cô sẽ sống trong nhà của ngài tổng thống trong thời gian tới!.
Được ????ại ﹙ ????????ÙM????????U???? ỆN.???????? ﹚
Chỉ có điên thì cô mới nói như vậy, Tô Thắm cắn răng, bịa ra chuyện cô cần phải đi huấn luyện chuyên môn để thuyết phục cha mẹ mình, hiện tại cô cũng chỉ biết xử lý như vậy.
Quả nhiên khi cô trở về nhà nói với họ như vậy thì họ không mảy may nghỉ ngờ, con gái lén luôn luôn là người mà bọn họ yên tâm nhất, là người có chí tiến thủ nhất, cô muốn làm gì thì bọn họ đều ủng hộ vô điều kiện.
Ngoại trừ việc họ luôn muốn cô tìm bạn trai để mau chóng kết hôn ra, hai người họ bắt đầu có chút sốt sắng vì chuyện này.
Buổi tối ăn cơm, Lý Thiến tò mò hỏi: “Con ở bên ngoài huấn luyện cả ngày, trong đó có nam sinh sao?”
“Chỉ có đồng nghiệp thôi! Tô Thắm vừa đáp vừa vùi đầu vào ăn cơm.
“Đồng nghiệp không sao cả, đừng quá thụ động, nếu con thích ai thì chủ động một chút.”
“Mẹ, con chỉ là đi huấn luyện, không phải là đi tìm bạn trai.”
Tô Thắm chớp mắt trả lời.
“Con có thể gặp duyên phận ở bất cứ đâu, hơn nữa dáng dấp của con cũng không tệ, mẹ không tin lại không có ai để ý đến con.”.