Bây giờ công việc Đoạn Tử Hiên bận rộn, không còn thời gian để chờ cô nữa, đành phải rời đi trước.
Tuy nhiên, vừa rồi trong văn phòng tổng thống, Đoạn Tử Hiên rõ ràng cảm thấy Tô Thắm và Hiên Viên Thần có chuyện gì đó mập mờ.
Không được, anh ta nhất định không thể để Tô Thám làm chuyện ngu ngốc, chẳng lẽ sau vài năm, trái tim thuần khiết của Tô Thắm cũng đã nhiễm lòng tham, muốn leo lên ngài tổng thống rồi trở thành đệ nhất phu nhân của đất nước này?
Trong mắt Đoạn Tử Hiên thì đây là một ý nghĩ rất ngu ngóc.
Buổi chiều, Tô Thắm bị Hiên Viên Thần gọi vào văn phòng của anh để sửa sang lại tài liệu, phòng làm việc của anh, đều có những tài liệu rất cơ mật và quan trọng nên chỉ những người mà anh tin cậy mới được vào.
Tô Thám cầm một thùng nước âm lau bàn làm việc cho anh, Hiên Viên Thần ngồi trên sô pha đọc tài liệu, có một số cô gái dù có làm chuyện gì, cũng trông rất quyền rũ, không thể nghi ngờ Tô Thắm chính là loại người này.
Ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần lơ đãng bị thu hút bởi thân ảnh đang lau bàn kia, đến mức trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh thậm chí còn chưa đọc xong một tài liệu.
Đương nhiên cũng chỉ có anh biết chuyện này, Tô Thắm rất chăm chú lau bàn.
Tô Thắm nhìn cửa số thủy tinh phía sau, như bị phủ một ít bụi, cô không khỏi thay một thùng nước mới chuẩn bị lau cửa sổ.
Tuy nhiên, chiều cao của Tô Thấm có hạn, cô chỉ có thể lau ở độ cao có hạn, lúc này cô nhìn thấy một vết đen dính trên cửa sổ, chỉ kém một chút, cô nhảy lên để lau nhưng vét đen này vẫn không bị xóa đỉ.
Tô Thắm có chút bất đắc dĩ, nghĩ có nên tìm một vật gì đó chống đỡ đề lau, nhưng cô nghĩ cô có thể nhón chân một chút nữa để lau vì vậy cô đem dáng người mảnh mai của mình phát huy đến cực hạn.
Lúc này, khi cô vươn tay lên muốn tiếp tục muốn lau thì bị một bàn tay to cầm lấy giẻ lau trên tay cô, bao trùm lấy cô là một cỗ hơi thở nam tính quyến rũ gợi cảm, người đàn ông kề sát sau lưng cô, dựa vào lợi thế cao hơn cô nửa cái đầu mà dễ dàng lau sạch vét bẩn kia.
Nhịp tim của Tô Thẩm như nghẹn lại, bởi vì vừa kiếng chân đến cực hạn nên ngã ra phía sau.
Người đàn ông sợ cô ngã sang hai bên nên cánh tay mạnh mẽ vươn ra, lưng Tô Thắm trực tiếp đụng vào lồng ngực người đàn ông, cả người cô kề sát Hiên Viên Thần.
Lúc này Tô Thấm không chỉ tim đập loạn mà ngay cả hô hấp cũng loạn nhịp.
“Chuyện nguy hiểm như vậy, có thể gọi tôi tới làm.”
Bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông.
Tô Thắm xấu hỗ cắn môi, thoát khỏi lồng ngực anh, gương mặt xinh đẹp ửng hồng nhìn người đàn ông sau lưng nói: “Cảm ơn tổng thống.”
Hiên Viên Thần nhìn biểu cảm như chim sợ cành cong của cô, ánh mắt sâu thẳm của anh lóe lên, cô từ chối sự tiếp cận của anh như vậy sao?
Tô Thắm nhìn bàn tay trắng nõn thon dài vẫn đang cầm chiếc giẻ bẩn, dường như sợ làm bản anh, Tô Thắm lập tức vươn tay cầm lấy chiếc giẻ, nói với anh: “Tổng thống, ngài đi rửa tay đi! Cái khăn lau này rất bản.”
Hiên Viên Thần đột nhiên vươn tay giật lấy chiếc giẻ trong tay cô nói: “Tôi sẽ lau cửa sổ, cô đi dọn bàn bên cạnh ghế sô pha.
“Hả? Không, việc này không thể để ngài làm được!”
Tô Thám đương nhiên từ chối không chấp nhận, thân phận anh tôn quý như vậy, sao có thể lau cửa số được?
“Cô làm được thì tại sao tôi lại không làm được?”
Hiên Viên Thần muốn làm, hơn nữa anh đã đọc tài liệu cả một ngày, vận động thân thể một chút là một việc rất tốt.
Nói xong, Hiên Viên Thần nhắc cái thùng nước bên cạnh lên, đi đến bên cạnh bắt đầu lau cửa sổ.
Tô Thắm mở to mắt, giật mình đến mức không nói lên lời, cô cứ như vậy nhìn người đàn ông đang duỗi tay lau kính.
Tô Thảm ngắn người vài giây, sau đó đi tới bàn bên cạnh sô pha, sửa sang lại chậu hoa.
Lúc này Tô Thắm chỉ mong đừng có ai tới, bằng không, nhìn thấy cảnh này thì làm sao bây giờ?
Cũng rất may là lúc Hiên Viên Thần lau sạch toàn bộ cửa số thì không có nhân viên nào vào làm phiền.
Khi anh cúi xuống đặt lại thùng nước thì Tô Thấm nhân cơ hội mà cầm lấy khăn lau trong tay anh nói: “Để tôi lau tiếp!”
Hiên Viên Thần nhìn thùng nước, không khỏi đưa tay ra nhấc lên, Tô Thám thấy vậy vươn tay ra đoạt lấy, nhưng cô không biết mình duỗi tay lại không nắm lấy được tay cầm, mà lại nắm mu bàn tay của người đàn ông, cô lập tức hoảng hốt rút tay lại.
“Nặng như vậy, để tôi! Nói xong, Hiên Viên Thần liền xách thùng nước đi tới phòng tắm bên cạnh.
Tô Thắm theo sát phía sau lưng anh, sau khi xách vào, Tô Thắm mở vòi nước, nói với anh: “Tổng thống, ngài rửa tay trước đi”
Sau khi Hiên Viên Thần xả sạch nước bẩn trong thùng thì mới đưa tay xuống dưới vòi nước rửa tay, Tô Thắm rất tự trách, loại chuyện này mà còn làm phiền anh tới làm.
Sau khi Tô Thắm lo liệu xong xuôi, cô đi ra khỏi phòng làm việc của Hiên Viên Thần, đầu óc trống rỗng vài giây, nhớ tới lúc nãy cô ngã vào lồng ngực anh, hơn nữa còn cầm bàn tay ấp ám của anh..