Mộ Phi đột nhiên nhẹ nhàng gọi tên cô.
Tim Thư Thuần nảy lên, trong lòng chờ đợi, cô mở to mắt nhìn anh: “Mộ tiên sinh.”
“Chăm sóc bản thân cẩn thận, tôi sẽ cho cô danh thiếp công ty tôi, có gì khó khăn, cô có thể gọi tới, sẽ có người tới giúp đỡ cô.
Con tin đầy mong đợi của cô trở nên mắt mát, cô cắn môi nói: “Cảm ơn Mộ tiên sinh.”
Mộ Phi nghe cô gọi Mộ tiên sinh, đột nhiên rất muốn nghe cảm giác khi cô gọi tên mình.
Anh cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Bây giờ tôi không còn là ông chủ của cô nữa, cô cũng không phải người giúp việc của tôi, cô có thể gọi tôi là Mộ Phi.”
Thư Thuần thụ sủng nhược kinh nhìn anh, sau đó, cô mím môi cười một tiếng, dịu dàng gọi anh: “Mộ Phi.”
Mộ Phi nghe xong, hơi ngắn ra, âm thanh cô gọi anh cũng thật dễ nghe.
Vợ chồng Mộ gia tới bệnh viện sớm hơn dự định, lúc này đã đi tới từ thang máy.
“Mộ lão gia, Mộ phu nhân.”
Thư Thuần chào hỏi họ.
“Thư Thuần, khoảng thời gian này cực khổ cho cô, Mộ Phi phải xuất ngoại.”
Mộ phu nhân tiến tới chào hỏi Thư Thuần.
“Cháu không vất cả ạ.”
Thư Thuần lắc đầu.
“Tiểu Phi, chúng ta phải đi thôi, xe chuẩn bị xong rồi, hành lý của con bảo vệ mang ra rồi, chúng ta xuống lầu đi!”
Thư Thuần muốn đưa anh đi, lúc này, Mộ phu nhân nói với cô: “Thư Thuần, cô cũng không phải tiễn nữa, chúng tôi phải đi đây, cô ở lại chăm sóc viện trưởng đi!”
Mộ lão gia đầy Mộ Phi, Mộ Phi quay đầu nhìn Thư Thuần, Thư Thuần cũng nhìn anh, bước chân không dám đuổi theo, cô cắn môi, cố nén nội tâm đầy bi thương và nước mắt, che miệng vẫy tay với anh.
Giờ khắc này, tim Mộ Phi đầy đau đớn, nhưng anh chỉ thở dài, không nhìn cô gái sau lừng nữa.
Sau khi người nhà Mộ Phi vào thang máy, cô giống như cả người mắt đi khí lực, ngồi bẹp xuống đất, khóc nức nở.
Dưới lầu, đoàn xe của Mộ Phi rời đi, Thư Thuần đứng trước cửa số sát đất nhìn theo anh lần cuối.
Người đàn ông này rời đi nhưng lại mang theo cả thế giới của cô đi cùng.
Toà nhà tổng thống.
Tô Thám đang chuẩn bị cho chuyền viếng thăm sắp tới của Hiên Viên Thần.
Tắt cả đồ dùng ăn mặc của Hiên Viên Thần phải được mang từ trong nước theo, để bảo đảm an toàn.
Ở nước khác, vấn đề an toàn tính mạng của anh càng quan trọng hơn.
Lúc này, Hiên Viên Thần đã đến tòa nhà làm việc để họp, còn cô ở đây thu dọn quần áo.
Lần đầu tiên Tô Thấm cả gan đi vào phòng ngủ chính của anh như vậy.
Trong không khí lộ ra mùi hương nam tính nhàn nhạt, mùi hương chỉ có trên người Hiên Viên Thần.
Nhịp tim của Tô Thám hơi tăng nhanh, cô bước đến phòng quần áo của anh, thì nhìn thấy tủ quần áo, tủ đồng hồ, hộp đựng cà vạt và tủ giày của anh được bày biện rất ngăn nắp, cả căn phòng vừa rộng rãi lại vừa nghiêm ngặt.
Như thể đây là một phòng trưng bày cao cấp, Tô Thắm nghĩ đến việc anh thay quần áo mỗi ngày trong đó, khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng, cô vội lắc đầu vứt ngay suy nghĩ này đi.
Cô có chút không biết tại sao.
Tại sao bản thân cô không làm việc đang hoàng mà suốt ngày chỉ suy nghĩ linh tinh thế này?
Lý Sâm đã liệt kê bản danh sách để cô chuẩn bị đồ cho anh rồi.
Lúc nãy khi Lý Sâm cuống quýt gọi điện thoại cho cô, cô vẫn chưa xem kỹ.
Lúc này cô mới lấy danh sách chỉ tiết của Lý Sâm ra xem kỹ.
Trong bảng danh sách, trên áo sơ mi, quần tây, áo vest và cà vạt đều có viết rõ ràng số lượng là bao nhiêu… Mà những từ tiếp theo trong danh sách khiến khuôn mặt của Tô Thắm đỏ lựng, bởi vì cô còn phải chuẩn bị đồ lót cho anh… Tô Thám hơi nghẹt thở.
Cô có cần phải chuẩn bị những thứ này không? Tô Thắm nuốt nước bọt.
Cô là thư ký riêng của Hiên Viên Thần, những thứ này thật sự là những chuyện rất bình thường.
Là do cô cả nghĩ.
Tô Thắm điều chỉnh lại tâm trạng của mình sau đó bắt đầu chuẩn bị sắp xép đồ đạc.
Hết thảy đồ đạc của Hiên Viên Thần đều được sắp xếp ngăn nắp, cô chỉ việc thu dọn rồi đóng gói là được.
Tô Thắm mở ngăn kéo, nhìn thấy từng cái quân lót tối màu được cuộn lại ở trong ngăn kéo, cô đỏ mặt cầm lấy đủ số lượng rồi đóng gói lại, đặt trong rương hành lý.
Sau khi Tô Thắm bận rộn một lúc thì cũng đã đóng gói xong ba cái rương hành lý..