Tô Thấm sốt ruột nhìn anh: “Đây là lựa chọn cá nhân của ngài.”
“Vậy tôi lựa chọn uống trà.”
Ánh mắt Hiên Viên Thần chuyên chú nhìn cô, trong tròng mắt toát lên tia nóng rực.
Tô Thắm chạm vào ánh mắt anh, ngây ngắn vài giây.
Lúc này, nữ tiếp viên hàng không bưng một ly trà, một chén nước đi vào, đặt trước mặt của bọn họ, Tô Thắm liền bưng lên uống.
Hiên Viên Thần cũng bưng tách trà lên uống, uống xong một ngụm, cảm khái nói: “Dường như không ngon bằng cô pha.”
“A? Trà ngài uống phần lớn đều là anh Diệp pha…” Tô Thắm đúng là không tiện nói ra cô chỉ là người đi bưng trà.
Khuôn mặt tuần tú của Hiên Viên Thần bối rối, anh khẽ ho một tiếng: “Thật sao? Tôi muốn xem tài liệu một lát.”
Nói xong đứng dậy đi đến sô pha khác đọc tài liệu, Tô Thắm ở bên cạnh nhịn cười đến cứng cả quai hàm.
Máy bay bay vững vàng đi về phía trước, khoang trước ngăn cách với khoang sau, khiến cho cả khoang máy bay yên lặng như tờ.
Chỉ có Hiên Viên Thần ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lật xem tài liệu.
Tô Thám nhàn rỗi ngồi một bên, thỉnh thoảng cô uống một ngụm nước, ngắm mây ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời tráng lệ phía xa.
Lúc này Lý Sâm mới đi vào, đưa cho Tô Thấm một cuốn sổ: “Tiểu Thắm, cháu có thể giúp chú phiên dịch được không?
Người phiên dịch của chúng ta không có trên máy bay này.”
Tô Thắm nhìn thấy xáp tài liệu bên trên, gật đầu.
Cô bắt đầu có chuyện để làm rồi.
Nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của cô, ánh mắt của người đàn ông ngồi trên sô pha hơi thất thần.
Lần này hành trình bay khá lâu, khoảng tám tiếng cho nên thời gian bọn họ ngồi trên máy bay cũng khá dài.
Tối qua Tô Thắm cũng ngủ không ngon, cô ngước đầu dự định nghỉ ngơi một lát, lúc này lại truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh.
“Cô lên giường nằm ngủ đi.”
Tô Thắm lập tức hơi tỉnh ngủ, cô mở to ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông đối diện nói: “Không cần, tôi ngủ thế này một lát là được.”
Giường chỉ dành riêng cho anh, sao cô dám ngủ chứ?
Hiên Viên Thần nhíu mày, cô đúng là một người phụ nữ không ngoan ngoãn.
Anh tiếp tục xem hồ sơ, Tô Thám nhìn phong cảnh xa xăm một hồi, mi mắt cô díu lại, sau đó nhắm mắt lại ngủ luôn.
Cũng may, sô pha làm bằng da thật ngồi rất êm.
Cô tựa cỗ vào lưng ghế sô pha, cũng rất mềm mại, có cảm giác cả người được bao bọc trong chiếc ghế sô pha này.
Ánh mắt của Hiên Viên Thần rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn và xinh đẹp của cô, cực kỳ quyến rũ.
Vừa rồi để dễ dựa lưng, Tô Thắm đã tháo tóc ra, xõa sau lưng, lúc này nhìn cô càng toát ra nét nữ tính hơn.
Hiên Viên Thần vô cớ bị làm xáo trộn tâm tư xem hồ sơ của mình.
Trong mắt anh, cô ngủ như vậy chắc chắn rất mệt.
Phía sau bức bình phong bên cạnh chính là chiếc giường của anh, anh muốn cô có thể ngủ trên giường của anh.
Trong lúc mơ màng, Tô Thắm có cảm giác cô được người ta bề lên, cô giật mình mở mắt ra, lập tức cả kinh.
Hiên Viên Thần ôm cô, bước chân của anh vững vàng bước ra sau bình phong, Tô Thắm lại cảm nhận được sóng lưng của mình dựa lên chiếc giường mềm mại.
Lúc này hai chân của cô cũng đề thẳng ra.
Cô vội vàng ngồi dậy: “Tổng thống… tôi không… Giây thiếp theo, lòng bàn tay của người đàn ông đã đè lên vai cô đẩy cô trở lại giường, ngay lập tức khuôn mặt và hơi thở của anh tiến sát lại gần cô.
Tô Thắm trọn mắt nhìn anh, đầu óc trồng rỗng.
Hiên Viên Thần nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy của cô, đôi mắt sâu thẳm của anh nhíu lại, như thể có một lực hút khiến anh không thể buông cô ra, nhưng cuối cùng anh vẫn buông vai cô ra.
“Ngủ đi!”
Anh nói xong thì đứng dậy rời đi.
Tô Thắm nằm trên giường, cô cảm thấy hơi khó thở.
Cô lại nằm xuống một lần nữa.
Nhưng dường như lúc này cơn buồn ngủ đã chạy đi đâu mất, cô không khỏi mỉm cười, cô ngủ không được nữa rồi.
Tuy nhiên, nếu cô đi ra ngoài gặp anh vào lúc này thì sẽ rất xấu hổ, vì vậy cô vẫn nên nằm xuống trước đã.
Tô Thấm quay sang một bên, trong đầu cô hiện lên một thứ gì đó không thể giải thích được.
Một dấu chấm hỏi to tướng là tại sao Hiên Viên Thần lại đối xử tốt với cô như vậy?
Lễ nào anh cũng chăm sóc những người phụ nữ khác như vậy sao?
Tô Thâm không nghĩ ra, thật ra cô cũng không dám nghĩ sâu xa.
Dù sao đối mặt với người đàn ông này thì ngay cả suy nghĩ cũng bị cắm đoán.
Ảo tưởng có tội.
Đột nhiên Tô Thắm nghe được tiếng bước chân ngoài bình phong, cô lập tức giả vờ nhắm mắt ngủ.
Cô nằm quay lưng lại, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước giường của mình.
Anh là người duy nhất ở đây, ngoài anh ra thì không còn ai khác..