Nhưng rõ ràng là anh cùng với công chúa Aiea nói chuyện trước mài Thế nhưng tâm tư của người đàn ông này lại khó lường, Tô Thám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, ánh mắt sâu thẳm tựa như bóng đêm, lúc này đây lại sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, sự chiếm hữu ở trong ánh mắt đó vô cùng rõ ràng.
“Đêm nay em vô cùng được hoan nghênh.”
Hiên Viên Thần dùng tiếng trung hỏi, nhân mạnh vào hai chữ, đọc rất nặng nề.
Tô Thám không nói gì muốn bật cười thế nhưng lại vẫn rất nghiêm túc trả lời anh: “Không có.”
“Đêm nay ánh mắt của tất cả đám đàn ông ở đây đều dừng trên người em.”
“Đó là vì tôi đứng ở bên cạnh ngài mà thân phận của ngài lại rất cao quý.”
Tô Thám bình tĩnh trả lời.
Khóe môi của Hiên Viên Thân khẽ nhếch lên một chút, tâm tình cũng khá lên.
rất nhiều: “Vậy em có cảm thấy vinh hạnh không?”
“Vô cùng vinh hạnh.”
Bước chân của Tô Thắm phối hợp với anh, cơ thể xoay nửa vòng rồi lại một lần nữa trở lại trong lồng ngực của anh.
Hiên Viên Thần thực sự đã đánh giá thấp cô, ở trong trường hợp như vậy mà cô lại có thể ứng phó một cách rất bình tĩnh lại còn cho anh mười phần mặt mũi nữa.
Thậm chí anh còn cảm thấy giữa anh và cô thì cô mới là người được hoan nghênh nhất ở đây.
Kết thúc một bài, Tô Thám thở hổn hển cùng anh đi qua một bên nghỉ ngơi, lức nà Aiea liền đi qua, cô vô cùng thành tâm nói với Hiên Viên Thần: “Tổng thống Hiên Viên tôi có thể mời anh nhảy một bài không?”
Được công chúa mời, đây là một điều vô cùng vinh hạnh, chỉ sợ cho dù có là Hiên Viên Thần thì cũng không thể từ chối được.
Bởi vì đây chỉ là một loại lễ nghỉ mang tính lễ phép mà thôi, Tô Thắm nghĩ thầm, có lẽ Hiên Viên Thần sẽ đồng ý!
Nhưng mà, chỉ nghe thấy Hiên Viên Thần lịch sự cười một tiếng, đồng thời ôm lấy thắt lưng của cô, nói với Aiea công chúa: “Thật có lỗi, vị hôn thê của tôi ở đây, tôi phải tôn trọng cô ấy.”
Ánh mắt Aiea lập tức sững sờ, cô nhìn Tô Thắm, trong mắt hiện lên sự hâm mộ, hóa ra vị người đẹp phương Đông này lại là hôn thê của anh.
Tô Thắm chỉ sợ là so với Aiea công chúa còn khiếp sợ hơn.
Cơ thể cô căng thẳng tới cực điểm, dưới biểu tình trần định mỉm cười của cô, nội tâm đã muốn rồi bời.
Anh làm sao có thể nói cô là vị hôn thê của anh chứ? Mà còn tự nhiên như vậy.
“ÒI Chúc mừng hai người.”
Aiea công chúa mỉm cười.
Toát ra vẻ chúc phúc tự nhiên, dù cho trong lòng có chút mất mác.
Aiea công chúa vừa đi, Tô Thắm nuốt nước bọt, trong lòng thốt ra một câu: “Ngài gạt người như thế là không tốt đi!”
Hiên Viên Thần câu môi nhìn cô: “Em hy vọng tôi cùng người con gái khác khiêu vũ?”
Mặt Tô Thám hơi đỏ lên: “Tôi sợ rằng không có tư cách ngăn cản ngài.”
“Nhưng tôi không muốn.”
Hiên Viên Thần liếc mắt, nâng đồng hồ trên tay lên: “Chúng ta quay về khách sạn đi! Em mệt rồi “Có thể về trước sao?”
“Tất nhiên có thể.”
Hiên Viên Thần nói xong, đưa cô đi: “Em đi ra cổng đợi tôi, tôi đi chào ngài tổng thống.”
Tô Thám gật đầu, cô đi về hướng Lý Sâm.
Ở đó, vệ sĩ của anh đã đợi sẵn, bọn họ lúc này vẫn đứng làm nhiệm vụ bên trong.
Thân ảnh Hiên Viên Thần vẫn ở trong tầm mắt của họ.
Mặt Tô Thắm không khỏi cảm thấy hơi nóng lên.
Điều này có nghĩa là lúc nãy cô cùng anh khiêu vũ cũng đều ở dưới ánh nhìn chăm chú của vệ sĩ.
Tô Thâm không phải đợi lâu, Hiên Viên Thần liền đi ra.
Lý Sâm cùng vệ sĩ vây quanh họ đi ra ngoài.
Áo khoác vốn chuẩn bị cho anh, lại được khoác lên người Tô Thắm.
Cô thật sự có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Giống như trong nhóm người này, cô đã trở thành người có vị trí quan trọng nhất.
Không, rõ ràng phải là anh.
Ngồi trong xe, Tô Thắm cởi áo khoác ra, không hiểu sao cô không lạnh, mà còn có chút nóng.
Hiên Viên Thần quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Có chút nóng.”.