Cô nhảy nhót tưng bừng trên các diễn đàn tài chính hàng đầu ở nước ngoài, ánh mắt độc đáo, ngôn luận lão luyện như một người nghiên cứu lão luyện mấy chục năm.
Nên trong thời gian rất dài, Giản Nghi Ninh đều cho rằng Ảnh Tử là
một người đàn ông trung niên lõi đời đậm mùi tang thương!
Giản Nghi Ninh hỏi, Thời Du Huyên cũng không giấu diếm, nói thẳng hết mọi chuyện cho anh.
Từ nhỏ bố mẹ Thời Du Huyên đều đã mất sớm, sau đó được Thời Vũ Thành nuôi dưỡng, mẹ nuôi muốn nuốt tài sản lại còn muốn hại chết cô.
Chị nuôi càng ghen ghét cô vì cô thông minh, năm lần bảy lượt muốn hại cô, lúc này cô mới bất đắc dĩ phải giả ngu, ban đầu chỉ là vì để thoát một kiếp nạn, nhưng sau này giả vờ nhiều thành thói quen.
Bởi vì cô là kẻ ngốc, cho nên mẹ nuôi cũng bỏ qua cho cô rất nhiều, mặc dù chị gái thường xuyên lấy việc trêu đùa cô làm niềm vui, nhưng trên thực tế xưa nay cô chưa từng thiệt thòi...
Trong mắt Giản Nghi Ninh hẳn là một chuyện rất bi thảm, nhưng lại được Thời Du Huyên kể bằng giọng điệu hài hước, ngay cả chuyện nhục nhã như gả thay, cô cũng kể đến là tuyệt vời!
Bây giờ Giản Nghi Ninh đã biết rõ, tại sao lúc trước định vị của Ảnh Tử lại ở biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.
Anh vẫn cho rằng Ảnh Tử không có nơi để đi, ngụy trang thân phận trong biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc, kết quả, cô lại là người vợ ngốc mà Thịnh Hàn Ngọc cưới về, khó trách lại ở trong biệt thự.
Anh ấy vẫn cho rằng lúc Ảnh Tử nói chuyện với anh ấy là ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, hóa ra lại là trốn sau cột nhà, trốn trong tủ quần áo.
Sau khi lấy lại tinh thần từ cảm giác sợ hãi ban đầu, Giản Nghi Ninh bắt đầu đau lòng cho Ảnh Tử.
Anh ấy đột nhiên nắm lấy tay cô: “Ảnh Tử, sau này để tôi.”
Mấy chữ “chăm sóc cô” còn chưa kịp nói ra, điện thoại đã vang lên, vang lên rất không đúng lúc, Giản Nghi Ninh nhìn người gọi đến...!lại càng không muốn tiếp!
“Thịnh Hàn Ngọc à?”
Ánh mắt Thời Du Huyên rất tinh nên nhìn thấy được.
“o.”
Anh ấy đang muốn tắt máy, lại bị ngăn cản: “Bắt máy đi, xem anh ta muốn làm gì? Thịnh Hàn Ngọc rất tin tưởng anh, vừa hay có tin gì thì anh cũng có thể báo cho tôi.”
Cô đã nói như thế, thế là Giản Nghi bắt máy: “Chuyện gì?”
Thịnh Hàn Ngọc: “Cậu có từng gặp Thời Du Huyên chưa?” Anh ấy bị dọa suýt chút thì ném điện thoại lên đất.
Ổn định tâm tình, Giản Nghi Ninh nói: “Anh tìm người xong phát điên rồi à? Phát thông báo tìm người trên khắp cả nước còn chưa đã ghiền? Còn tìm đến chỗ em, em không nhìn thấy”
Thịnh Hàn Ngọc: “Tôi không phải nói bây giờ, lúc trước kia.”
“Trước đó càng không có.” Giản Nghi Ninh cúp điện thoại.
“Reng reng reng---"
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, anh ấy không muốn nghe máy, thế là cứ để nó reo mãi như thế.
“Bắt máy đi, Thịnh Hàn Ngọc sẽ không tự dưng gọi điện cho anh, chắc chắn anh ta đã phát hiện ra chuyện gì.
Anh cứ hỏi xem anh ta muốn làm gì?”
Thời Du Huyên chớp đôi mắt to đáng thương, điện thoại của Thịnh Hàn Ngọc anh ấy có thể không nhận, nhưng đây là yêu cầu của cô, Giản Nghi Ninh không cách nào từ chối.
Thế là anh ấy bắt máy.
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Hơn một tháng trước, buổi sáng cậu đi đến đường Tân Giang làm gì?”
Đường Tân Giang chính là nơi lần trước Giản Nghi Ninh đón Thời Du Huyên, cũng là buổi sáng mà lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Ảnh Tử.
“Đi dạo, đi ngắm cảnh, ban đêm không ngủ được nên buổi sáng lái xe đi tản bộ.
Thể nào, anh không cho à?” Giản Nghi Ninh hạ quyết tâm sẽ không khai Thời Du Huyên ra, coi như anh có chứng cứ cũng không nói.
“Tút tút tút...”
Thịnh Hàn Ngọc không nói gì, cúp điện thoại.
Thời Du Huyên luôn cảm thấy bất an trong lòng, thế là chào tạm biệt đi về: “Tôi về xem tình hình thế nào.”
“Trở về, cô về đâu?” Giản Nghi Ninh phát hiện có gì đó không đúng.
“Về biệt thự của anh.”
Thời Du Huyên tạm ngừng, vẫn là nói thật ra: “Thịnh Hàn Ngọc bây giờ đang ở biệt thự của anh.
Mà cả, những ngày anh xuất ngoại, anh ta cũng luôn ở đó.”
Giản Nghi Ninh chặn trước mặt không cho cô đi: “Chờ đã, cô nói cho rõ ràng nào, cái gì mà khoảng thời gian tôi xuất ngoại anh ta vẫn luôn ở biệt thự của tôi? Ở cùng với cô?”
Ảnh Tử chưa từng nói với anh ấy, anh ấy còn tưởng rằng hai người chỉ là ở đối diện nhau, không quen biết gì, nước sông không phạm nước giếng.
Hóa ra những ngày này, Thịnh Hàn Ngọc vẫn luôn ở cùng với Ảnh
Tử, lại còn ở trong biệt thự của anh ấy!
Trái tim Giản Nghi Ninh như thể bị dao đâm một nhát, trong lòng đang rỉ máu, quá đau đớn.
“Ôi chao, anh suy nghĩ nhiều.” Thời Du Huyên giậm chân: “Anh ta cứ nhất quyết phải vào ở, vì chị anh, còn hiểu lầm cái vali của tôi thành vali của chị anh, tôi không phải đã gọi cho anh, nhờ anh dụ Thịnh Hàn Ngọc đi, anh quên rồi?”
Giản Nghi Ninh nhớ lại, lúc ấy đúng là có chuyện như thế.
Ảnh Tử vô cùng gấp gáp nhờ anh ấy hỗ trợ, anh ấy liền nói dối là ông cụ nhà họ Thịnh nằm viện...!Ban đầu anh ấy cho rằng Thịnh Hàn Ngọc đến biệt thự gây sự, hóa ra anh ta cũng ở đó.
Trái tim của anh ấy, tựa như là bị ngâm vào vạc giấm vậy, chua ghế góm.
Thời Du Huyên không giải thích rõ được, dứt khoát cũng không giải thích nữa, tùy thôi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
“Tôi về đây.” Cô kéo cửa muốn đi.
Giản Nghi Ninh cầm lấy áo khoác, đuổi theo: “Tôi đưa cô về.”
Trong lòng cho dù có không vui cách mấy, anh ấy cũng không thể hờn dỗi với Thời Du Huyên, càng không thể để một mình cô ở trong nguy hiểm.
Không sai, trong mắt Giản Nghi Ninh, Thịnh Hàn Ngọc chính là mối nguy hiểm cho Ảnh Tử.
Trên đường đi, hai người đạt được thỏa thuận: “diễn nhép miệng”.
Giả ngốc hay thế nào cũng được, dù sao mục đích cũng chỉ có một: Không thể để Thịnh Hàn Ngọc phát hiện Ảnh Tử chính là Thời Du Huyên!
Thấy Ảnh Tử và Giản Nghi Ninh trở về cùng nhau, trong lòng Thịnh Hàn Ngọc có chút không thoải mái.
Không biết tại sao lại không thoải mái, anh cũng không muốn truy đến cùng.
Thịnh Hàn Ngọc giữ chặt Giản Nghi Ninh: “Cậu đến đúng lúc lắm, tôi có chuyện tìm cậu.”
“Kéo tôi làm gì? Thả ra!”
Giản Nghi Ninh lạnh như băng, Thịnh Hàn Ngọc có hơi không quen.
Giản Nghi Ninh chưa từng lạnh lùng với anh như thế, coi như lúc trước anh có đưa ra yêu cầu quá đáng như là mở quan tài, Giản Nghi Ninh đều chưa từng khó chịu với anh như thế này.
Bây giờ lại làm sao thế?
Anh chỉ cho rằng do mình tìm Thời Du Huyên khắp nơi nên khiến Giản Nghi Ninh khó chịu, dù sao Giản Nghi Ninh vẫn luôn xem anh là anh rể, bây giờ lại vì một người phụ nữ khác mà ầmĩlớn như thế, cậu ấy bất mãn cũng bình thường.
Thịnh Hàn Ngọc không chấp nhặt với anh ấy, vẫn kéo tay áo của anh ấy: “Tôi có việc muốn hỏi cậu, đi đến phòng tôi, chúng ta nói chuyện riêng”
Giản Nghi Ninh hất tay ra: “Thịnh Hàn Ngọc, anh có thể có tự giác một chút không? Phòng anh cái gì, đây là biệt thự của tôi, phòng của anh ở biệt thự đối diện mới đúng, mời anh.”
Vừa nói vừa làm tư thế mời đi ra ngoài, chỉ hận không thể làm động tác tiễn đi xa.
“Đừng giãy nảy như thế, tôi tìm cậu vì thật sự có việc.”
Thịnh Hàn Ngọc cũng không so đo, không đi thì không đi, đại khái là cậu ấy không muốn trò chuyện riêng, vậy thì cứ nói trước mặt Ảnh Tử cũng được.
Anh mở điện thoại ra, tìm tấm ảnh mà cấp dưới gửi cho anh ra để hai người nhìn: “Hai người nhìn đi, hơn một tháng trước, Thời Du Huyên đã từng xuất hiện ở đây.
Bối cảnh trong ảnh là một giao lộ, mà ảnh chụp là được camera giám sát vi phạm luật giao thông chụp lại, phóng lên HD gấp mấy lần, mỗi động tác của Thời Du Huyên, ngay cả nốt ruồi lệ trên mặt cô cũng đều có thể chụp cực kì rõ ràng!
Sắc mặt cô không mảy may biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã là sóng cả cuộn trào.
Camera giám sát trong thang máy hay trên hành lang có khả năng đã ghi được hình ảnh của cô đều đã được Thời Du Huyên ra giá cao mua lại, bảo người ta xóa bỏ đi.
Nhưng cô không ngờ là cho dù cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót, ngay cả giao lộ cũng có thể chụp được những hình ảnh rõ ràng như thế.
Giản Nghi Ninh giả vờ không biết: “Ồ, đây chính là Thời Du Huyên à? Cô nàng có ngoại hình cũng rất đẹp nhỉ, đẹp như thế mà anh còn không biết lo mà quý trọng? Anh làm sao mà mỗi lần mất đi rồi mới biết hối hận thế?”
Thịnh Hàn Ngọc nguýt anh ấy một cái, cố tình à!
Chuyên môn đâm dao vào lòng người khác.
“Anh trừng tôi, tôi cũng phải nói, chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Chị tôi chết năm năm anh không tìm, bây giờ vừa cưới vợ xong đã nhớ đến chuyện tìm chị tôi, sau đó thì vợ cũng bỏ đi.”
“Đừng nói nữa.” Thịnh Hàn Ngọc gầm nhẹ, dường như đã quên đi gì đó.
“Anh bảo tôi không nói thì tôi không nói nữa à, dựa vào đâu chứ?”