Hiên Viên Thần nhìn dáng vẻ cô lạnh lùng, cánh tay rắn chắc liền kéo lại, mở ra áo khoác gió màu đen phẳng phiu của anh khoác lên người cô, Tô Thắm dường như bản năng trốn đi, nhưng người vẫn bị đột nhiên rơi vào cái ôm ấm áp lại mê người.
Đầu óc của Tô Thắm nổ uỳnh mấy giây, nội tâm của cô có một tiếng đang gào thét: “Không được, không thể được… không thể tiếp tục ở gần anh nữa.”
Nhưng mà, Hiên Viên Thân ôm cực kì chặt, cô vùng ra không được, có lẽ giãy giụa của cô hơi yếu, người đàn ông này không có để vào trong mắt.
Vừa bước vào sảnh ấm áp, Hiên Viên Thần cũng bỏ cô ra, đôi mắt sâu nhìn chăm chú vào mặt của cô: “Sao lại gầy đi rồi?”
Tô Thấm hơi lúng túng, cô gầy chỗ nào chứ? Cô ở nhà ăn ngon ngủ ngon, chắc phải béo nên mới đúng chứ.
“Đâu có.”
Tô Thắm phản bác lại một câu.
Hiên Viên Thần cười chìa tay ra bao quanh gương mặt của cô: “Nhưng mà vẫn rât đẹp.”
Tô Thắm không ngờ được anh khen một câu, má lại thầm đỏ lên, cô cho rằng là người đàn ông này chỉ biết xử lí việc quốc gia đại sự, nhưng mà khi anh dịu dàng, nói lời tỏ tình lại vô cùng mê người, dường như so với những người đàn ông có kinh nghiệm càng biết làm như thế nào tần công vào lòng phòng ngự của phụ nữ.
“Đây là đâu vậy?”
Tô Thám ngẩng đầu tò mò hỏi.
“Yên tâm, đây là nhà hàng riêng của tôi, ở đây tất cả đều là bí mật.”
Hiên Viên Thần an ủi cô một tiếng.
Đáy lòng Tô Thắm co rút lại, đến mẹ của anh cũng không biết nơi này sao? Tô Thám thầm nghĩ, cô ngẩng đầu, Hiên Viên Thần cũng đang nhìn cô, hai ánh mắt chạm vào nhau.
Tô Thắm liền hoảng loạn trốn đi, ánh mắt của anh nhìn thêm một cái, liền giống như đắm chìm vào vậy.
Người đàn ông như vậy, có người phụ nữ nào không thích chứ? Anh và cháu gái của Lâm tướng quân đó gặp mặt, người phụ nữ đó nhất định nhìn một lần là đã thích anh rồi!
“Sao vậy? Mấy ngày không gặp, đã xa lạ với tôi rồi?”
Hiên Viên Thần nói xong, giơ tay dắt cô đi, liền đi về phía phòng bao của anh.
Hô hấp của Tô Thắm hơi ngắn, nhìn cổ tay bị anh nắm chặt, cô muốn giãy ra, lại biết cũng là uổng công.
Hiên Viên Thần dắt tay cô vào phòng bai ấm áp, tất cả ở đây đều làm vô cùng công phu, Hiên Viên Thần dắt tay cô ngồi lên trên sô pha, đột nhiên Hiên Viên Thần ở dưới ánh đèn tỉ mỉ nhìn mặt của Tô Thám, sắc mặt ửng đỏ không đúng lắm.
Lông mày kiếm của anh nhíu lại, đưa tay sờ lên trán trắng nõn của cô, mặc dù không quá nóng, nhưng mà tuyệt đối vượt qua nhiệt độ bình thường.
“Em đang sốt.”
Hiên Viên Thần híp mắt nói.
Tô Thám liền sờ lên trán của mình, quả thật là sốt nhẹ, cô nghĩ nhất định là gió buổi chiều gây ra, chỉ trách cô thôi.
“Không sao, uống chút nước nóng là được rồi!”
Tô Thắm cho là không làm sao.
“Em cứ đối xử với sức khoẻ của em như vậy?”
Hiên Viên Thần nhẹ giọng trách mắng, anh đứng dậy đầy cửa rời đi.
Tô Thắm chớp mắt, anh muốn làm gì vậy?
Hiên Viên Thần lúc quay lại, trong tay có thêm một cốc nước nóng, còn có mấy viên thuốc hạ sót.
“Uống thuốc đi.”
Hiên Viên Thần đưa thuốc đến trước mặt cô.
Tô Thắm ngoan ngoãn cầm lấy thuốc, cô đứng dậy nói: “Tôi đi nhà vệ sinh rửa tay một chút.”
Hiên Viên Thần gật gật đầu, túi của Tô Thắm ở trên ghế sô pha, Tô Thắm mới rời đi, liền nghe thấy một chuỗi tiếng ding ding thông báo tin nhắn liên tục vang lên, giống như hát một ca khúc có quy luật..