Trình Tuyết Lam nhìn vẻ ngoài của con trai mình, bà không khỏi thể hiện niềm kiêu ngạo của một người mẹ.
“Mẹ, Lâm tiểu thư, mọi người đến rồi.”
Hiên Viên Thần nhìn mẹ mình, đồng thời hướng Lâm Băng Nguyệt gật đầu khách sáo.
Anh sửa sang lại âu phục ngồi xuống ghề sô pha đối diện với họ.
“Băng Nguyệt, cháu cũng ngồi đi.”
Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt vẫn đang đứng ngây ra.
Lâm Băng Nguyệt ngượng ngùng cười, trong mắt ân chứa sự ngưỡng mộ thầm kín, cô nhìn người đàn ông đối diện, sau đó ngồi kế bên Trình Tuyết Lam.
“Để dì giới thiệu một chút, đây là con trai dì Hiên Viên Thần.”
Trình Tuyết Lam đóng vai trò là người giới thiệu trung gian, bà nhìn con trai mình một lần nữa và nói: “Đây là cháu gái của Lâm tướng quân, Băng Nguyệt.”
“Ngài tổng thống, chào ngài.”
Lâm Băng Nguyệt chào với nụ cười trong mắt.
Hiên Viên Thần khách khí gật đầu đáp lại: “Chào cô.”
“Băng Nguyệt, không phải dì đã gặp con đừng xem nó là tổng thống rồi sao, cứ xem như anh trai hàng xóm mà gọi một tiếng anh Hiên Viên là được.”
Trình Tuyết Lam sửa cách xưng hô để giúp thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Lâm Băng Nguyệt mím môi cười một tiếng, sau đó mở miệng gọi thân thương một tiếng: “Anh Hiên Viên.”
Hiên Viên Thần mỉm cười, sau đó nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ dạo này có khỏe không?”
“Sức khỏe mẹ vẫn tốt.”
Trình Tuyết Lam nói: “Nhưng mà ba con thì cứ bị tái phát bệnh cũ, tất nhiên ba mẹ đều đang lo lắng cho hôn sự của con.”
Trình Tuyết Lam không muôn con xen ngang vào chủ đề, trực tiếp Thán đề tài sang chuyện trọng đại của anh.
Hiên Viên Thần không còn cách nào khác chỉ biết cười trừ: “Chuyện này không thể vội vã được.”
“Ừm, Băng Nguyệt là một cô gái rất tốt, con phải nắm chắc cơ hội này.”
Nói xong Trình Tuyết Lam nói với Lý Sâm: “Lý Sâm đi cùng tôi đến văn phòng tổng thống.
Tôi có một vài người bạn cũ muốn trò chuyện một chút.
Hai bọn con cứ ở đây nói chuyện đi.”
Trình Tuyết Lam cố ý tạo cơ hội ở riêng cho hai người.
Lý Sâm đương nhiên là không dám xen vào, cười nói: “Vâng, thưa phu An”
nhân.
Lâm Băng Nguyệt cũng là tiểu thư khuê các,..
tuy rằng cô ngại ngùng, nhưng lúc này đối mặt với một mình với Hiên Viên Thần, cô không hoảng loạn, trong mắt còn rất tự tin.
Trình Tuyết Lâm cùng Lý Sâm rời đi, Diệp Đông mang nước vào xong cũng đi mắt.
Trong đại sảnh chỉ còn hai người Hiên Viên Thần và Lâm Băng Nguyệt.
“Anh Hiên Viên, dì Lam nói chúng ta khi bé có gặp qua rồi, anh còn ôm em nữa.”
Lâm Băng Nguyệt cười nói.
Hiên Viên Thần nhíu mày nói: “Có sao, tôi không có ký ức về nó.”
“Anh mỗi ngày bận rộn bao nhiêu quốc sự, đương nhiên sẽ không nhớ gì rôi, nhưng chúng ta khi còn bé thật sự đã gặp nhau.”
Lâm Băng Nguyệt cố chấp nói.
“À…” Hiên Viên Thần nở nụ cười, mặc dù anh nhìn cô nhưng trong mắt anh không có thêm chút thừa thải nào.
Trong ánh mắt của Lâm Băng Nguyệt sóng mùa thu đang lăn tăn, nụ cười của cô thể hiện sự ái mộ dành cho anh.
Hiên Viên Thần tự nhiên có thể cảm giác được, lúc này anh nhớ đến hình bóng Tô Thấm, anh cười khổ một tiếng.
Nếu Tô Thắm cũng giống như cô gái trước mặt anh lúc này, ánh mắt lộ ra sự yêu thương anh vậy thì tốt biết bao..