Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Thám truyền đến.
Hiên Viên Thần chỉ cảm thấy mọi cảm xúc ủ rũ trong lòng đều vì câu nói của cô mà tiêu tan, cả người trở lên thoải mái hơn, anh cười nhẹ một tiếng đáp: “Em đang làm gì?”
“Đang ở nhà đọc sách thôi.”
Tô Thâm trả lời.
“Kì nghỉ của em hôm nay sẽ kết thúc sáng sớm ngày mai, em trở vê đi làm đi!”
Hiên Viên Thần nói.
Cuối cùng, Tô Thám cũng phải bật cười: “Ngài tổng thống, rõ ràng tôi còn có ba ngày nghỉ nữa, tại sao ngài lại yêu cầu tôi phải đi làm sớm hơn?”
Hiên Viên Thần không có cách nào giải thích cho cô, anh không khỏi bày ra giọng điệu cấp trên nói: “Tôi bảo em trở về thì trở về đi! Tôi cần em ở đây!”
“Được rồi! Tôi sẽ trở về!”
Tô Thắm hứa với anh.
“Tô Thắm, nếu không thì em trở về vào đêm nay luôn đi!”
Giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ câu xin đáng thương.
Tô Thám trầm mặc máy giây: “Vẫn là sáng sớm ngày mai tôi trở về đi!”
“Được rồi! Em muốn thế nào cũng được!”
Hiên Viên Thần đành chấp nhận, không cưỡng ép cô.
“Ngày mai gặp lại.”
Tô Thắm có ý định cúp máy.
“Chờ một chút, tôi muốn cùng em nói chuyện một lát, muốn nghe giọng nói của em.”
Hiên Viên Thần có chút không nỡ cúp máy.
“Nói chuyện gì?”
Tô Thắm tò mò hỏi.
Hiên Viên Thần nhất thời không tìm ra chủ đề gì, liên cố ý nói: “Tô Thâm, em có biết em đang làm hại tôi không?”
Quả nhiên ở đầu bên kia, Tô Thắm hít một hơi thật sâu hỏi: “Tôi đã làm sai cái gì sao?”
“Em hại tôi thích em nhiều như vậy!”
Hiên Viên Thần trực tiếp bày tỏ một câu tràn đầy tình cảm.
Tô Thắm ở đầu kia không nói gì mấy giây, đại khái là bị anh chọc tức.
Hiên Viên Thần lập tức có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Em tức giận sao?”
“Không có! Tôi chỉ là không biết ngài tổng thống cũng thích trêu đùa như vậy!”
Quả thật, Tô Thắm có chút không vui mừng, bởi câu nói kia của anh thật sự làm cô cảm thấy sợ hãi, sợ mình đã phạm phải sai lầm lớn hại đên anh.
Hiên Viên Thần lập tức nghiêm túc lại, phản bác: “Đây là tôi nói lời thật lòng, làm sao lại là lời trêu đùa em cơ chứ? Tôi thật sự rất thích em”
“Mẹ tôi đang gọi tôi! Tô Thâm ở đầu dây bên kia nói: “Hiện tại tôi không thể nói chuyện với ngài nữa, để tôi xem mẹ tôi có việc gì không?”
“Được rồi! Ngày mai em đến sớm một chút!”
Hiên Viên Thần vửa nói xong thì cô liền cúp điện thoại.
Hiên Viên Cầm điện thoại lên, hơi giật mình kinh ngạc, phải biết rằng ngoài người nhà anh ra thì đúng là không ai dám cúp điện thoại của anh trước...!
Tô Thám đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng mẹ gọi cô: “Tiểu Thấm, Tiểu Thắm, con có ở trong phòng không?”
“Mẹ, con ở đây, có chuyện gì vậy?”
Tô Thám mở cửa phòng ra hỏi..