“Bên ngoài có người tìm con.”
Lý Thiến nói với cô.
Sắc mặt Tô Thấm lập tức căng thẳng hỏi: “Ai vậy?”
“Có lẽ là đồng nghiệp của con! Cậu ấy đang đợi con ở ngoài cửa.”
Lý Thiến nói.
Tô Thắm suy nghĩ một chút sau đó vẫn xách túi đi xuống tầng, cô vội vàng bước ra cửa, nhìn thây mặt của người tài xế kia, ta cô như bị nghẹn lại, là tài xé của Trình Tuyết Lam.
“Tô tiêu thư, chào cô, mời lên xe!”
Tô Thắm nhìn chiếc xe, cô thật sự không muốn đi lên, cô không muốn nhìn thấy Trình Tuyết Lam nhưng cô có lựa chọn khác sao?
Cô gật đầu ngồi vào chỗ mà tài xế mở ra, gió lạnh lùa vào, cô cảm thấy lạnh toàn thân, vòng tay ôm lấy cơ thê.
Xe vẫn chạy theo lộ trình trước đó, Tô Thắm nhìn phong cảnh ngoài cửa số không gió, trong lòng cô đoán không ra rốt cuộc lần này gọi cô đến để nói chuyện gì?
Hôm nay, hẳn là cháu gái của Lâm tướng quân và Hiên Viên Thân đã gặp nhau bên ngoài cửa sổ trời đã về đêm, Tô Thắm mệt mỏi tựa vào ghê ngồi, đèn Neon đỏ ngoài cửa số lóe lên rồi biến mắt.
Xe vững vàng dừng lại trước cổng vòm, tài xế mở cửa xe ra cho cô, Tô Thắm cười cảm kích.
Lúc này, có người hầu đi tới nói: “Tô tiểu thư, mời đi theo tôi!”
Tô Thắm đi theo cô ấy, một đường đi tới phòng trà lần trước.
Khi Tô Thắm bước vào, chỉ thấy Trình Tuyết Lam đang ngồi trên ghế sô pha, một tay đỡ trán, giống như có chút mệt mỏi.
“Phu nhân.”
Tô Thắm cung kính chào hỏi.
Trình Tuyết Lam nhìn cô, nói lời xin lỗi: “Tô tiểu thư, tôi rất xin lỗi vì đã muộn như vậy mà gọi cô đên đây.”
“Không sao ạ, phu nhân có chuyện gì sao?”
Tô Thấm nhìn bà, trong mắt có chút lo lắng.
Trình Tuyết Lam ngồi thẳng người, nhìn Tô Thắm dưới ánh đèn, điềm tĩnh xinh đẹp, bà thực sự rất thích bởi ít nhất thì Tô Thắm không phải là loại phụ nữ nhìn phát chán ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù cô không phải là người của danh môn đại tộc nhưng trên người cô lại có khí chất rất đặc biệt.
Không thua kém gì con cháu danh môn.
“Tô Thấm, tôi muốn cầu cô một chuyện, cô có thể làm cho con trai tôi từ bỏ cô được không?”
Trình Tuyết Lam nói thẳng, đây cũng chính là mục đích bà tìm cô.
Trên mặt Tô Thắm biểu cảm không có gì, nhưng dường như có một bàn tay cố ý tàn nhẫn nắm chặt tim cô, khiến cô như ngừng hô hấp vài giây.
Cô hít sâu một hơi, ngắng đầu nhìn người trước mặt, không nói nên lời.
“Tôi biết tôi làm điều này thật tàn nhẫn.
Nếu con trai tôi không phải là tổng thống của một nước thì tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào tình cảm của hai người, nhưng nó lại là tổng thống, và một số chuyện nó không thể làm được.”
Khóc trong lòng nhưng vẻ mặt Tô Thắm rất bình tĩnh, cô cắn chặt môi dưới, chống lại cảm xúc dâng trào mãnh liệt, gật đầu nói: “Được! Tôi hứa với phu nhân.”
Trịnh Tuyết Lam nhìn vẻ mặt kiên cưòờng, cô, bà cũng rất đau lòng nhưng bà lân ni nhịn xuống cảm giác muốn an ủi cô, lên tiếng nói: “Tô Thấm, cô cần tôi giúp đỡ chuyện gì phải không?”
Tô Thám suy nghĩ một chút nói: “Đúng vậy, tôi có một chuyện hi vọng phu nhân trợ giúp.”
“Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Trong lòng Trình Tuyết Lam cảm thấy có lỗi với cô.
“Xin hãy giúp tôi rời khỏi toà nhà tổng thống, để tôi rời khỏi ngài tổng thống.”
Tô Thắm nói với bà, nêu như muốn cắt đứt mọi liên hệ vậy thì máu chốt nhất là để cô rời đi nơi đó, không gặp được anh, như vậy thì sộ sẽ không còn những hi vọng xa vời nữa.
Chỉ bằng cách này, suy nghĩ mơ mộng của cô mới biến mắt.
Trình Tuyết Lam giật mình, đây là yêu cầu của Tô Thắm sao?
“Được, tôi hứa với cô.”.