Trình Tuyết Lam gật đầu, chuyện này thì bà có thể can thiệp.
“Vậy tôi đi về trước, phu nhân, hẹn gặp lại.”
Tô Thắm lẽ phép đứng lại, quay người rời đi.
Trình Tuyết Lam đưa mắt nhìn cô, thở dài một hơi.
Trên đường về nhà, Tô Thắm yếu ớt dựa vào ghế, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ánh đèn mờ ảo che đi mọi biểu cảm u buồn của cô, khiến cô bình tĩnh giống như một bức tượng.
Nhưng có trời mới biết, trái tim cô như bị thứ gì đó cứa vào, đau đến không thở nổi.
Về đên nhà, Tô Thâm nói với mẹ cô rằng cô đã ăn tối, sau đó cô trở về phòng, thật ra cái gì cô cũng chưa ăn.
Cô đóng chặt cửa phòng, chỉ lúc này cô mới dám để mặc nước mắt rơi, cô nghĩ, mọi chuyện nên kết thúc rồi.
Cô hy vọng giá như chuyện này xảy ra sớm hơn một chút, xảy ra trước khi cô cùng anh ra nước ngoài, nếu như vậy thì cô sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ.
Bởi vì nếu xảy ra sớm hơn thì cô sẽ không động tâm với Hiên Viên Thần, sẽ không làm những chuyện viễn vông và sẽ không nghe được những lời thổ lộ của anh, lời anh nói anh thích cô.
Đến bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông này giông như một liêu thuôc độc, cho nên khi cô uống vào, toàn thân đều bị anh đầu độc, không có cách giải.
Cứ như vậy trải qua một buổi tối, sáng hôm sau Tô Thắm đã dậy sớm với một đôi mắt đỏ hoe.
Như thường lệ cô tắm rửa sạch sẽ, buộc tóc dài lên, thay đồng phục đi làm, ngoại trừ đôi mắt hơi sưng lên, cô không khác gì lúc trước.
Khi ra ngoài, Lý Thiến dặn cô lái xe cần thận vì bà hơi lo lắng khi thấy cô đi ra ngoài trong tình trạng xuất thần như vậy.
“Mẹ, con sẽ cần thận.”
Tô Thắm cam đoan với mẹ, kỹ thuật lái xe của cô rất tốt, một đường thuận lợi lái xe đến toà nhà tổng thông.
Đường cô được đi là cửa chính dành cho nhân viên, xe của cô dừng lại, cô bước về phía cổng.
Tô Thắm vừa đi vào đại sảnh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cây cột, giống như đang đợi người.
Kia không phải là Đoạn Tử Hiên thì là ai?
Đã hơn nửa tháng, Tô Thắm không gặp anh ta.
Lúc này, Đoạn Tử Hiên nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên, lập tức đi về phía cô.
“Tiểu Thắm, em đến rồi.”
Tô Thắm nhìn anh ta, gật đầu một cái rồi từ bên cạnh anh ta vượt qua.
“Anh cố ý hỏi trợ lý Lý về em.
Ông ấy nói là em đã xin nghỉ phép.
Em bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Sức khỏe em không tốt sao?”
Đoạn Tử Hiên quan tâm hỏi.
Tô Thám dừng lại, rất nghiêm túc quay đầu nhìn anh ta đáp: “Tôi không sao.”
Ánh mắt Đoạn Tử Hiên nhìn thấy mắt của Tô Thắm, kinh ngạc phát hiện hốc mắt sưng đỏ của cô hỏi: “Mắt em bị sao vậy? Em khóc sao? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngủ không ngon.”
Tô Thắm đáp xong liền muốn rời đi.
Lúc này, Đoạn Tử Hiên liền vươn tay nắm chặt cỗ tay cô: “Anh có chuyện muốn nói với tôi.”
Giờ phút này, là thời gian mà nhân viên đi ra vì vậy mọi động tác của hai người cũng rơi vào tầm mắt của không ít nhân viên.
Bọn họ kinh ngạc khi thấy Đoạn Tử Hiên nắm tay Tô Thám.
Tô Thắm muốn thoát ra nhưng Đoạn Tử Hiên nắm rất chặt, anh ta kéo cô đến một góc ở hành lang thì mới buông cô ra.
“Đến cùng anh muốn làm gì?”
Tô Thâm tức giận hỏi.
“Tiểu Thắm, giữa em và ngài tổng thống càng ngày càng có nhiều lời bàn tán, anh có chút lo lắng cho em.”
“Lời bàn tán gì?”
Tô Thắm hỏi ngược lại..