Giọng nói Hiên Viên Thần trầm tháp, đến gần cô.
Mùi rượu thoang thoảng phả lên mặt, Tô Thám nhát thời ngắng đầu nhìn anh: “Ngài đã uống rượu?”
“Uống một chút.”
Đáy mắt Hiên Viêng thần m rõ ràng nhìn cô: “Em phải chăm sóc tôi.”
Câu nói này đặc biệt trầm thấp, ám muội.
Khuôn mặt Tô Thấm trong gió lạnh nóng bừng, cô cắn môi, không biết phải làm gì bây giờ.
Mà lúc này, cô nhìn thấy ánh đèn từ xa, đó là xe của ba cô đi tản bộ trở về.
Trong nháy mắt Tô Thắm liền hoang mang rối loạn, cô đây mạnh người đàn ông trước mặt: “Ngài nhanh đi đi! Ba tôi về rồi.”
Nói xong, Tô Thắm lại vô cùng dùng sức đẩy anh.
Hiên Viên Thần hơi choáng váng, aniagsiết a chặt tay cô: “Tôi là người không thể gặp sao?”
Tô Thâm giãy dụa khỏi tay anh, xe của cha sắp về đến, cô không thể để cha nhìn thấy.
“Ngài tổng thống, coi như tôi xin ngài, ngài quay về trước được không?”
Tô Thâm ngắng đầu, cầu khẩn nhìn anh.
Hiên Viên Thần hừ nhẹ một tiếng: “Tôi không đi, đâu cũng không đi.”
“Ngài… ngài có thể đừng tùy hứng như vậy được không? Ngài cũng không phải đứa trẻ 3 tuổi.”
Tô Thám tức giận đến không nói nên lời.
Hiên Viên Thần cười một tiếng: “Ở trước mặt em, tôi chính là đứa trẻ 3 tuổi ấu trĩ.”
Mà lúc ngày, xe của Tô Bách Ngôn đã đến trước cửa.
Từ xa ông nhìn thấy con gái cùng người nào đó đang nói chuyện dưới ánh đèn.
Người đàn ông kia đang giữ tay con gái ông.
Cho nên, Tô Bách Ngôn thân là một người ba, nhìn thấy cảnh này tự nhiên không thế nhịn được.
Ông đầy cửa xuống xe, vệ sĩ của Hiên Viên Thần cũng lập tức chuẩn bị xuống xe, lại bị Lý Sâm ngăn cản, bởi vì ông nhận ra đây là ba của Tô Thắm.
“Tiểu Thám.”
Tô Bách Ngôn lập tức gọi to mg một tiếng.
Ông chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, là một người đàn ông cao lớn, lại không nhìn thấy mặt.
Nhưng Tô Bách Ngôn sốt ruột con gái, chỉ cho anh là tên khốn bắt nạt con gái mình, ông cần phải ra mặt.
“Ba!”
Tô Thám nhìn thấy cha đi về phía này, trong lòng cô căng thẳng cực hạn.
Cô nhìn về phía người đàn ông này, anh lại vô cùng bình tĩnh thong dong!
Tô Thấm nhìn ba đi tới, trái tim gần như dựng lên cổ họng.
Lúc này cho dù Hiên Viên Thần có rời đi thì cũng sẽ đụng phải ba, cô chỉ đành nhanh chóng rút tay trở về.
Tô Bách Ngôn sợ con gái bị xâm phạm, lập tức đi đến bên cạnh con gái, sắc mặt cùng trằm xuống, tính toán cảnh cáo tên khốn này, để hắn không còn bắt nạt con gái mình nữa.
“Tiểu Thấm, con không sao chứ?”
Tô Bách Ngôn trước tiên phải xác định con gái mình an toàn.
“Ba, con không sao.”
Tô Thám nhanh chóng đáp một câu.
Tô Bách Ngôn lúc này mới ngắng đầu qhìn người đàn ông bên cạnh cô.
Những vửc ngắng đầu, ánh mắt ông liền khiếp sợ trợn tròn, không dám tin nhìn người đàn ông đang mỉm cười, mặc dù trẻ tuổi nhưng lại làm ông cảm nhận được một loại khí thế tôn quý bức người.
“Ba, đây là ngài tổng thống.”
Tô Thám nhanh chóng giới thiệu.
Lửa giận trên mặt Tô Bách Ngôn liền biến mắt, phản ứng của ông có chút chậm chạp: “Hả… chào ngài… ngài tổng thống.”
“Chào ông, Tô lão gia.”
Hiên Viên Thần lịch sự chào hỏi..