“Ngài là tổng thống, người ái mộ ngài rất nhiều, nhưng có mấy người có đủ tư cách ở bên cạnh ngài đâu? Tôi thừa nhận, tôi rất nhát gan, rất sợ, xin lỗi, cảm ơn sự yêu mến của ngài.”
Tô Thắm bình tĩnh nói.
.
Tгang gì mà hay hay ????hế ﹙ T????UMT????U YỆ????﹒vn ﹚
Trong lòng Hiên Viên Thần muốn bốc hỏa, cô gái này lại dám bình tĩnh đối diện với anh, nói ra những lời như thế kia, vậy mà bảo là nhát gan, là sợ, đây đều là cái cớ của cô, là cô không muốn ở bên cạnh anh.
“Trong lòng em có người khác?”
Hiên Viên Thần ép hỏi, nghĩ đến cảnh cô cùng anh ở bên nhau, mà cô lại đi xem mắt với người đàn ông khác, còn nhận lấy sự ái mộ của người đàn ông đó, có phải cô động lòng với người đàn ông đó rồi không?
Tô Thắm ngước mắt lên nhìn, lập tức, ánh mắt nàng hiện lên tia hoảng loạn, lập tức cúi đầu xuống.
Hiên Viên Thần nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ bối rối của cô, trong lòng đã khẳng định, tim của cô đã có người khác rồi.
“Là người như thế nào, xuất sắc hơn tôi?”
Hiên Viên Thần đố ky, cực kì đố ky với người đàn ông đã có được trái tim cô.
“Không, anh ấy không xuất sắc bằng ngài, chỉ là một người dân bình thường đi làm công, nhưng ở cùng với anh ấy, tôi không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào, tôi thích một tình yêu đơn giản bình thường, tổng thống, tình cảm của ngài tôi không thể tiếp nhận, thật sự xin lỗi.”
Tô Thắm lại nói lời xin lỗi.
Cô nói máy lần liên tiếp, nhưng nghe thấy 3 chữ thật xin lỗi này, Hiên Viên Thần lại càng muốn nổi nóng thêm, anh cắn răng, trừng mắt nhìn người con gái này, có tức giận, có oán trách, có hận, cũng có yêu.
Càng mãnh liệt hơn là một loại cảm giác bất đắc dĩ cùng không can tâm.
“Tô Thắm, tôi cho em thêm một cơ hội, không cần rời khỏi toà nhà tổng thống, em muốn tình yêu như thế nào, tôi đều có thể cho em, tôi có thể cùng em sống một cuộc sống bình thường.”
Tim Tô Thắm chấn động, cô ngẳắng đầu, nhìn về phía người đàn ông tôn quý, cô không tin được anh sẽ nói ra những lời thế này, cô có gắng kiềm chế để nội tâm không sụp đỏ.
“Tổng thống, chỉ sợ điều tôi muốn, ngài không thể cho.”
Tô Thắm cắn môi, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, nhanh chóng cầm tờ đơn điều chuyển công tác, rời khỏi nơi này, bởi vì cứ tiếp tục nói, chỉ sợ cô sẽ nói ra những điều càng thêm tổn thương.
Hiên Viên Thần đứng dậy, anh vòng qua bàn, trực tiếp đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú phi phàm áp sát cô: “Em muốn gì? Mà tôi không cho nồi em?”
Anh tuyệt đối tự tin, chỉ cần cô muốn cái gì, anh đều có thể cho cô.
Tô Thắm nâng ánh mắt, đáy mắt phản chiếu khuôn mặt anh tuấn mê người, anh hoàn hảo vô cùng, từ chối người đàn ông như thế này, cô cần bao nhiêu dũng khí?
Nếu như có thể làm theo được tiếng lòng của con tim, cô sẽ lao vào lồng ngực của anh, ôm anh, mà không phải như bây giờ, nói nhưng câu trái với con tim, tổn thương anh.
Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng anh, cô cười khổ: “Vâng, cái gì ngài cũng có thể cho tôi, nhưng có vài thứ, ngài không thể.”
“Cái gì tôi không thể cho em?”
“Tôi cần một người mỗi ngày có thể ở bên tôi 6 tiếng, tôi cần một người có thể cùng tôi đi dạo trên phố đêm, tôi cần một người có thể cùng tôi đi du lịch, đi khắp thế giới này, người đó có đủ thời gian cùng tôi đi đến bạc đầu.”
Giọng của Tô Thắm càng về sau càng trở nên kiên định.
Nội tâm Hiên Viên Thần hung hăng bị đâm một nhát, những điều mà Tô Thắm muốn, đúng là anh không thể cho cô, anh không có thời gian, cũng không thể cùng cô đi tới bất kì nơi nào, cuộc đời của anh là để cống hiến cho đất nước, cũng không đủ thời gian để cùng cô đi đến đầu bạc.
“Đây đều là những thứ em muốn?”
Hiên Viên Thần khàn khàn giọng hỏi.
Tô Thắm hít một hơi, đôi mặt lộ ra tầng sương mù mờ nhạt, nhìn anh chăm chú: “Đúng, đây là cuộc sống mà tôi muốn.”
Ánh mắt Hiên Viên Thần như muốn khóa cô lại, nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, anh đột nhiên hiểu tình yêu cũng có một phương thức khác.
Đó chính là cho, mà không phải chiếm hữu, không phải cưỡng đoạt.
Nếu như, đây là cuộc sống mà cô mong muốn, là hạnh phúc cô nghĩ đến, sao anh không buông tay thành toàn cho cô? Để cô đi tìm cuộc sống mà cô muốn?.