Tô Thắm cũng không biểu hiện sự vui vẻ nào, ngược lại còn có chút đắng chát.
Lý Sâm nói xong liền rời khỏi, điện thoại nội vụ trước mặt Tô Thắm đột nhiên vang lên, cô hơi giật mình, nhắc máy: “Vâng, tổng thống.”
“Cho tôi một ly cà phê, không thêm đường.”
Tô Thắm khẽ giật mình, lên tiếng: “Vâng, ngài chờ tôi một lát.”
Tắt điện thoại, Tô Thắm thở một hơi, thật ra, hiện tại cô không muốn trực tiếp gặp mặt anh, nhưng chí ít hôm nay cô vẫn phải làm việc ở đây.
Tô Thắm đưa một chén cà phê đắng qua, gõ cửa tiến vào, thấy anh ngồi trên ghế sô pha, thần sắc có chút sa sút, cả người không có tinh thần.
“Tổng thống, cà phê của ngài.”
Tô Thắm nén đau lòng, đem cà phê đến trước mặt anh.
“Em buổi chiều muốn đến nhà tôi thu dọn đồ sao?”
Hiên Viên Thần ngước mắt hỏi.
“Vâng, tôi sẽ qua đó, sẽ không quấy rầy ngài quá lâu.”
Tô Thắm nhẹ giọng trả lời.
“Nhà của tôi, em muốn ở bao lâu liền ở báy lâu, không có cái gì là làm phiền cả.”
Hiên Viên Thần khàn giọng nói.
Tô Thắm cầm khay đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Em yên tâm, công việc mới của em, tôi sẽ cho người chiếu Á cô.
Tô Thám đưa lưng về phía anh, nước mắt lại muốn rơi ra, âm thanh cô nói lại cực kỳ bình tĩnh: “Không cần, cảm ơn tổng thống quan tâm.”
Nói xong, Tô Thắm nhanh chóng bước ra ngoài.
Có lẽ đây là buổi chiều khó khăn nhất của Tô Thắm từ lúc bắt đầu đi làm, mặc dù cách giờ tan làm chỉ còn có hai tiếng, cô ngồi trước bàn làm việc, giống như đang chịu cực hình, khiến cô suy nghĩ muốn nỗ tung, càng không biết hướng đi của bản thân, cô giống như một người đang lạc đường.
Tìm không tháy lối ra.
Cô nhìn giờ tan làm, cô dự định sẽ nhanh chóng qua toà nhà của Hiên Viên Thần, đem đồ vật của cô lấy đi, mặc dù đều không phải vật quan trọng gì, nhưng cô không muốn đồ của mình còn lưu lại tại nhà anh, chẳng may vị Lâm tiểu thư tới nhà làm khách?
Cô cũng còn một chút quần áo ở đó, cô nhất định phải lấy đi.
Chớp mắt chỉ còn 5 phút nữa tan làm, Tô Thắm thu xếp gọn gàng phòng làm việc, cũng đem báo cáo bàn giao vị trí trợ lý đặt trên bàn, để nhân viên tiếp theo có thể nắm bắt rõ ràng sở thích cũng như tính cách của Hiên Viên Thần, để không phạm sai lâm.
Tô Thắm cúi đầu nhìn đồng hồ chuyển động, cuối cùng cũng đến giờ cô tan làm, lúc này cô nghe tiếng bước chân trên hành lang, đồng thời cửa phòng làm việc cũng vang lên tiếng gõ.
Cô giật nảy mình, ngắng đầu lên, thân ảnh cao lớn của Hiên Viên Thần đứng ở cửa, nhìn cô nói: “Đi với tôi thu dọn đồ.”
Tô Thắm không nghĩ đến anh sẽ tự mình qua đây gọi cô, cô bối rối đứng dậy, cầm túi ra ngoài.
Hiên Viên Thần có quyền đi được ở tất cả các lối đi, vì vậy không cần đi qua phía vườn hoa, điều này cũng tránh bị người khác nhìn thấy, sinh ra hiểu lầm.
Hiên Viên Thần với dáng người cáo lớn tiêu sái đi phía trước, ngoài cửa số là tuyết trắng, trên hành làng đã bật sáng đèn, phản chiếu lên người anh, không hiểu sao Tô Thắm cảm thấy người đàn ông phía trước cô đơn đến khó hiểu.
Tim Tô Thắm không khỏi bị thắt lại, cô thật sự hy vọng vị Lâm tiểu thư kia có thể chuyển đến đây ở cùng anh, ở bên cạnh anh, như vậy, anh sẽ không cô đơn như vậy nữa.
Đi qua một cánh cửa khóa vân tay cuối cùng, liền đến chỗ ở của Hiên Viên Thần, dẫn đến một hành lang trên tầng 6, anh bắm thang máy, Tô Thắm đứng sau lưng anh chờ.
Cửa thang máy đỉnh lên 1 tiếng, Hiên Viên Thần bước vào, quay người, đối diện với Tô Thắm.
Tô Thắm không kịp chuẩn bị liền đối diện với ánh mắt của anh, sâu như giếng khô không thể thấy đáy, Tô Thắm muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng khô khốc, khàn khàn không thể phát ra tiếng.
Cô bước vào, đứng bên cạnh anh, cửa thang máy đóng lại, không khí như loãng đi, Tô Thắm cảm thấy khó thở..