“Đừng quấy rầy tới cô ấy, tôi không muốn cô ấy biết tôi đang để ý tới cô ấy.”
Hiên Viên Thần lại bỗ sung thêm một câu, bởi vì đối với anh mà nói thì Tô Thắm đã trở thành một người mà anh không thẻ làm phiền được nữa.
“Đã rõ, tôi sẽ bảo họ chú ý.”
Lý Sâm đáp một tiếng.
Hiên Viên Thần nói xong, nhướng mi, đôi mắt màu đen hiện lên một tia bi thương, anh nhịn không được mà muốn biết tất cả liên quan tới Tô Thắm, cho dù chỉ nghe được một ít tin tức của cô thôi cũng đủ để xoa dịu con tim của anh rồi.
Nói cho cùng thì trái tim anh cũng không buông bỏ được cô, muốn biết cô sống có tốt hay không.
Lý Sâm rời đi, cảm xúc bi thương bị đè nén lúc lúc này mới lộ rõ trên gương mặt anh tuấn của Hiên Viên Thần, anh nắm chặt nắm đấm rồi thở dài một hơi.
Lý Sâm đương nhiên là không dám chậm trễ chuyện này, trong bốn ngày qua Hiên Viên Thần rất ít khi đề cập đến chuyện của Tô Thắm, điều này có nghĩa là anh đã không còn kìm nén được cảm xúc của bản thân mình được nữa, ông hy vọng anh có thể làm một vị tổng thống nhiệt huyết và sâu sắc chứ không phải là vì trách nhiệm, cứng rắn tựa như một người máy biết làm việc.
Lý Sâm gọi điện thoại tới Bộ từ thiện, để người bên đó điều tra một chút về tình hình của Tô Thắm, thế nhưng tin tức mà ông lấy được lại là Tô Thắm không hề tới đó báo danh, sau một đợt kiểm tra tỉ mỉ mới biết Tô Thắm đã làm báo cáo giả, tạm thời không đi làm.
Lý Sâm ngắng ra, Tô Thắm không đi làm, vậy con bé đi đâu?
Lý Sâm biết vì sao cô rời khỏi toà nhà tổng thống, thế nhưng làn này cô đổi đi nơi khác là vì lý do gì.
Xem ra lão phu nhân đã cho người âm thầm tham gia vào việc này, đã ra tay về phía Tô Thắm mà Tô Thắm lại chọn cách buông tay, thành toàn cho đoạn nhân duyên môn đăng hộ đối giữa Hiên Viên Thần và cháu gái của Lâm tướng quân.
Tô Thám là một người cô gái lý trí và hiểu chuyện, cô không hề vướng mắc mà lựa chọn buông tay, đây cũng là một phương thức khác để thể hiện tình yêu dành cho Hiên Viên Thần.
Lý Sâm không khỏi gọi một cuộc điện thoại cho tổ điều tra, rất nhanh liền nhận được đáp án mà ông muốn tìm, Tô Thắm đã ra nước ngoài, tới nước F, ở đó bốn ngày rồi sẽ rời đi.
Xem ra, chỉ là cô nước ngoài giải sầu.
Hiên Viên Thần ngồi trong phòng làm việc, lúc này đây anh đang ký một phần tài liệu của Bộ từ thiện, anh nhìn chằm chằm vào phần tài liệu, thâm tâm đột nhiên trấn động, tại sao lại là Bộ từ thiện? Tại sao Tô Thấm lại chọn đổi công tác tới Bộ từ thiện?
Là ai đã giới thiệu cô tới đó? Còn có tại sao cô lại có ý nghĩ tới ngành đó?
Trong những ngày này Hiên Viên Thần luôn rơi vào một lối sống trống rỗng, anh vẫn luôn nghĩ tới chuyện tại sao Tô Thắm lại rời đi, đầu anh giống như bị xé thành nhiều mảnh, điều đó khiến cho lý trí của anh không được thanh tỉnh.
Giờ này đây, khi nhìn tài liệu trước mắt này, mới có một loại nghỉ vấn mãnh liệt xông lên đầu, Tô Thắm hoàn toàn có thể lựa chọn quay về vị trí làm việc trước đây.
Tại sao hết lần này tới lần khác lại cứ muốn tới Bộ từ thiện?
Hiên Viên Thần lập tức kết nối nội bộ cho Lý Sâm.
“Alo! Ngài tổng thống.”
Lý Sâm nghe.
“Thay tôi điều tra chức vụ của Tô Thắm ở Bộ từ thiện.”
“Là chứ vụ Phó bộ trưởng.”
Lý Sâm trả lời rõ ràng.
Hô hấp của Hiên Viên thần liền cứng lại, Tô Thắm chỉ vừa mới rời đi vây mà chức vụ lại cao như vậy?
“Người đề cử cô ấy là ail”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm.”
Lý Sâm cũng không rõ lắm.
“Điều tra cho tôi, tôi muốn biết ai đã phỏng vấn cô ấy.”
Hiên Viên Thần thấp giọng ra lệnh một câu.
“Thưa ngài, ngài đây là…”
“Ông không điều tra vậy thì tôi sẽ đích thân gọi điện thoại qua SR hi hỏi.
“Không, cứ để tôi điều tra đi! Thân phận của ngài quá cao, hỏi sẽ không được tốt lắm.”
Lý Sâm nhanh chóng cướp lời..