Hiên Viên Thần thấp giọng nói, lộ ra sự tự tin tuyệt đối.
Tô Thắm trừng lớn hai mắt, người đàn ông này đang nói bừa cái gì vậy chứ? Đồng thời, trong ánh mắt cô lại có vẻ lộ ra sự bối rối kiểu như bị người ta phát hiện ra bí mật của mình vậy, cô vô cùng luống cuống.
“Ngài nói bậy, tôi không có!”
Tô Thắm tức giận nói những lời dối lòng.
“Em có!”
Hiên Viên Thần vô cùng rõ ràng điểm này.
Tô Thắm bị ép tới vô cùng hoảng loạn: “Tôi không có, trước giờ tôi chưa từng yêu ngài, trong tim tôi không hề có ngài vậy nên ngài đừng có tự mình đa tình nữa.”
Bốn chữ tự mình đa tình này đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông này, thế nhưng anh vì sao lại phải ép cô nói ra những lời vô tình như vậy chứ? Anh không ép cô thì cô căn bản là sẽ không nói ra những lời này.
“Ngài đi về đi! Tôi đang trong…”
Tô Thắm vuốt tóc, bây giờ cô chỉ muốn người đàn ông này rời đi mà thôi, điều đó cũng là nghĩ cho sự an toàn của anh.
Hiên Viên Thần có chút ảo não nhìn chằm chằm vào cô: “Em cho rằng tôi tới đây chỉ vì để nói với em những lời này hay sao?
Tôi tới để mang em về.”
Cơ thể Tô Thắm khẽ run, cô nhắm mắt lại, dùng hết sức lực nói: “Tôi sẽ không trở về với ngài.”
“Em cho rằng em tặng tôi cho một người phụ nữ khác là việc làm rất vĩ đại sao? Tô Thắm, em có tư cách gì mà đem tôi tặng cho người phụ nữ khác chứ? Em có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Tôi nói cho em biết, người tôi muốn là em mà không phải cô ta!”
Những lời này được nói ra một cách vô cùng chắc chắn.
Tô Thắm đang nhắm mắt nhưng vì những câu nói này mà mở mắt ra, trợn lớn lên, đương nhiên là cô nghe hiểu những lời anh vừa nói.
Cô kinh ngạc thở gấp một hơi: “Ngài nói gì cơ?”
“Anh nói, anh muốn em.”
Hiên Viên Thần cúi người xuống, hơi nóng phả lên khóe miệng cô: “Tô Thắm, em mới là người phụ nữ mà anh muốn.”
Tim Tô Thắm run lên, cảm giác bản thân như một trò đùa, hóa ra người đàn ông này đều biết hết rồi? Giống như đã nhìn thấu tâm tư của cô, Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau đầu, năm ngón tay xuyên qua mái tóc dài mềm mại của cô, ôn nhu nói: “Tất cả mọi việc anh đều biết hét rồi, đừng trốn tránh anh nữa, cũng đừng lừa dối anh nữa, anh muốn em thành thật với anh, thừa nhận tình cảm của em đối với anh.”
Tô Thám nhắm mắt lại, dưới hàng mi dài những giọt nước mắt tựa như chân châu rơi xuống, không biết vì sao lúc này đây cô lại có một loại ủy khuất vô cùng, cuối cùng cũng có một vòng tay để cô trút hết mọi ủy khuất.
Hiên Viên Thần lập tức áp đầu cô vào ngực anh, để nước mắt của cô thắm vào lồng ngực anh, nhiệt độ của nước mắt tựa như thiêu đốt lấy trái tim anh.
Tô Thắm không kìm nén được cảm xúc của chính mình nữa, lúc này đây cô chỉ muốn được làm chính mình.
Hiên Viên Thần hôn nhẹ lên mái tóc cô, một lần lại một lần, lúc này đây khi cô đang dựa vào anh, hơi thở của anh liền tràn đầy ham muốn.
Cảm nhận được nước mắt của cô, cơn giận vốn có lúc này đây đã triệt để tan thành mây khói, trong phần tình cảm này, người bị tổn thương nhất, người chịu uất ức nhát chính là cô mà đến tận bây giờ anh mới hiểu được tình cảnh của cô.
Đây đều là lỗi của anh, là anh đáng chết, đáng lẽ ra anh nên bảo vệ cô sớm hơn để không ai có thể làm tổn thương, uy hiếp đến cô.
“Khóc đi! Khóc hết mọi uất ức mà em đã chịu ra đi.”
Hiên Viên Thần lên tiếng trần an.
Tô Thắm cũng không phải là một cô bé, lúc này cảm xúc của cô đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là những vấn đề mà cô phải đối mặt này trước giờ cô chưa từng nghĩ qua.
“Anh đi đi!”
Tô Thắm che mắt, duỗi tay đầy anh ra.
*Ÿ vào anh rồi lại đẩy anh ra trong nháy mắt, Tô Thắm, anh chưa từng thấy qua người nào vô tình như em.”
Hiên Viên Thần cắn răng thấp giọng khó chịu nói..