“Mẹ, anh ta không nói thì mẹ nói, vì sao mọi người lại muốn làm như vậy?”
Thịnh Trạch Dung vẫn không buông tay: “Con không xen vào chuyện của người khác.
Chúng ta đều là người nhà họ Thịnh, cần gì phân rõ trong ngoài? Ông nội nói rất đúng, nhà cửa yên ấm thì mọi sự mới tốt lành, không phải bình thường mọi người luôn tán đồng những lời này sao? Tại sao trong thời khắc quan trọng lại không như vậy? Con ở bên ngoài học hành, đương nhiên không học được tính xấu như thế, mà là không quen nhìn bố và anh hai bằng mặt không bằng lòng lời nói của ông, trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ khác.”
“Hẹp hòi, ích kỷ, ánh mắt thiển cận...”
Thịnh Dự Khải gầm lên: “Đủ rồi.” Sau đó ra lệnh cho thuộc hạ: “Trói cậu ba lại, đưa nó về phòng đi.”
“Anh dám?”
Thịnh Trạch Dung chưa nói xong, sau gáy đột nhiên bị đập mạnh một cái, rồi cả người cậu ta mềm như bông ngã oặt xuống đất.
Mười phút trôi qua.
Ảnh Tử nhìn Thịnh Hàn Ngọc nói: “Này, sao em ba của anh còn chưa ra nữa, cậu ta sẽ không bị Thịnh Dự Khải giam lỏng đó chứ?”
Cái miệng cô đúng là quạ đen, vừa nói đã trúng.
“Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát đi, nếu không chỉ bằng mấy người của chúng ta, nếu bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta, sợ rằng có chết thế nào cũng chẳng ai hay biết.”
Ảnh Tử mới vừa lấy điện thoại ra, cửa lớn đã mở, một nhà ba người Thịnh Dự Khải từ bên trong bước ra.
“Trạch Dung đâu?” Thịnh Hàn Ngọc lời ít ý nhiều hỏi.
Thịnh Dự Khải không trả lời vấn đề chính, mà nói với Thịnh Hàn Ngọc: “Anh trở về rất đúng lúc, vừa hay tôi có chuyện muốn báo cho anh, mời vào.”
Nói rồi làm tư thế duỗi tay mời ba người, tựa như là Thịnh Hàn Ngọc về biệt thự nhà họ Thịnh thì cũng chỉ là khách.
Thịnh Hàn Ngọc nhấc chân đi vào bên trong, Giản Nghi Ninh giữ chặt anh lại thì thầm nói: “Anh Hàn Ngọc, đề phòng bên trong có mai phục gây bất lợi cho anh.”
“Đúng vậy, bảo anh ta có chuyện gì thì nói rõ ở đây, không đi vào.” Ảnh Tử cũng phụ họa nói.
“Hai người chờ ở đây, tôi tự đi vào, nếu trong vòng mười phút mà tôi không ra thì mọi người nghĩ cách khác.”
Thịnh Hàn Ngọc không nghe theo ý kiến của hai người, đi theo vào nhà.
Ảnh Tử tức đến dậm chân, hỏi Giản Nghi Ninh: “Ôi, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Hay thôi cứ báo cảnh sát đi?”
Giản Nghi Ninh lắc đầu: “Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, cảnh sát không xử lý những chuyện này, tôi đi gọi người đến” Rồi anh ấy lấy điện thoại ra gọi cho bố Giản.
Anh ấy bảo bản thân và Ảnh Tử bị người của Thịnh Dự Khải bao vây trong nhà họ Thịnh không ra được, hỏi bố phải làm sao?
Bố Giản không dài dòng, nói: “Hai đứa cố gắng thu mình lại, bố lập tức dẫn người đến đó.”
Trong phòng khách.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn lời ít mà ý nhiều, vào thẳng chủ đề: “Trạch Dung đâu? Và cả dì Trương với tài xế của tôi, bọn họ ở đâu?”
Thịnh Dự Khải lấy “Di chúc” ra đẩy đến trước mặt anh: “Ký tên, đây là ý của ông nội lúc ông nội còn sống.”
Anh lạnh nhạt liếc nhìn một lần, chữ viết đúng là của ông nội, nhưng nội dung thì không chắc.
Thịnh Hàn Ngọc không ký, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Người đầu? Đưa người ra đây cho tôi.”
“Bọn họ đều bình an, anh yên tâm, chỉ cần ký vào đây sẽ có thể đưa người đi lập tức, không thiếu một cọng tóc nào đâu.” Thịnh Dự Khải ngoài cười nhưng trong không cười, cơ bản là dùng người để làm vật trao đổi.
“Để tiện, Trạch Dung cũng là em trai của chú.”
Thịnh Dự Khải chẳng hề để ý: “Không, nó là em trai anh.”
Thật ra Thịnh Hàn Ngọc hoàn toàn có thể không ký, nhưng mà anh vẫn không chút do dự ký tên của mình lên trên đó.
Sau đó đẩy tờ “Di chúc” giả mạo ra phía trước: “Giao người ra cho
tôi.”
Ba người không ngờ rằng anh sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết.
Thịnh Dự Khải cẩn thận cất di chúc giả vào, ban đầu anh ta cho rằng phải tốn công tốn sức lắm, mà không ngờ rằng lại có thể dễ dàng đến vậy!
Nhưng mà vừa đạt được mục đích, anh ta lại trở mặt: “Anh cả, vừa rồi tôi chỉ đùa anh một chút thôi, người anh tìm không có ở đây, chỉ có Trạch Dung, nhưng nó không theo anh được, trên người nó bị thương cần phải nghỉ ngơi, không phải em ruột của anh anh không thương, nhưng tôi thương.”
“Chú chơi tôi?”
Đột nhiên Thịnh Hàn Ngọc ra tay nhanh như chớp, bóp chặt cổ Thịnh Dự Khải, gằn từng chữ một nói: “Trong vòng mười giây, nếu tôi không nhìn thấy người thì chủ sẽ đi gặp ông nội đấy.”
Cổ Thịnh Dự Khải bị bóp chặt, tròng mắt trắng dã, anh ta muốn tránh những căn bản là không đủ sức, hai tay quơ quảo lung tung nhưng không mảy may đụng được tới Thịnh Hàn Ngọc.
“Mười.”
“Thịnh Hàn Ngọc thả tay ra, mày điên rồi sao? Thả tay!” Bách Tuyết nhào lên nhưng lại bị đánh văng.
Thịnh Hàn Ngọc chỉ mới tiện tay đẩy một phát, bà ta đã văng ra xa mấy mét, rồi đập mạnh lên trên tường.
“Chín, tám...”
Anh đến từ từ, có điều mỗi một số đếm ra, lực trên tay sẽ mạnh.
hơn một phần!
Thịnh Dự Khải không nói được gì, tròng mắt càng trợn to hơn, Bách Tuyết trên tường từ từ tuột dần xuống, ngã lăn ra không thể nào đứng dậy nổi, dù có muốn cứu con trai cũng có lòng mà không có sức.
Người làm, vệ sĩ đều đứng nhìn, không có lệnh của chủ nhân không ai dám bước lên.
Thịnh Hải mắt thấy trong trắng trong mắt con trai càng lúc càng nhiều, tròng đen càng lúc càng ít, gấp gáp hét lên: “Thả người, mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thả người cho tôi!”
Trong vòng mười giây, dì Trương, tài xế, Thịnh Trạch Dung đều xuất hiện ở trước mặt anh!
Có điều Thịnh Trạch Dung vẫn chưa tỉnh, bị người khiêng đến đây.
“Trạch Dung bị sao vậy?”
Tay anh bóp cổ Thịnh Dự Khải chưa buông ra hoàn toàn, chỉ hơi thả lỏng ra để anh ta có thể nói chuyện.
“Khụ khụ..”
Thịnh Dự Khải tham lam hít lấy hít để từng luồng không khí mới mẻ.
“Nói.”
Thịnh Hải ở bên cạnh nói chen vào: “Trạch Dung không sao, thằng bé là con trai tôi, tôi sẽ không làm gì nó cả.” Nói rồi cầm nửa ly nước lạnh bên cạnh tạt vào mặt Thịnh Trạch Dung, cậu ta từ từ tỉnh lại.
“Anh cả!”
Thịnh Hàn Ngọc thấy em thứ ba quả nhiên không bị làm sao, lúc này mới hoàn toàn buông cổ Thịnh Dự Khải ra, chuẩn bị dẫn ba người rời đi.
Thịnh Dự Khải mới vừa ăn hành, đương nhiên sẽ không dễ dàng để họ rời đi như vậy, lập tức trở mặt ngay.
Không chỉ cho người ngăn họ lại không cho đi, mà còn để người bên ngoài đưa Giản Nghi Ninh và Ánh Tử vào trong, nếu hôm nay bọn họ đã tới, thì đừng một ai mơ tưởng rời đi dễ dàng.
Không phải anh ta muốn giết người diệt khẩu, sáu mạng người đó, không thể nào làm nhiều người biến mất như vậy.
Anh ta phải giam lỏng mấy người Thịnh Hàn Ngọc, sau đó lợi dụng truyền thông cố sức bôi đen anh, làm cho danh tiếng của anh trở nên thối nát, chờ chứng thực được tội danh Thịnh Hàn Ngọc mưu hại ông nội, sau đó thả vài người ra.
Đến lúc đó người Giang Châu chỉ tin lời trước mắt, cho rằng chủ tịch nhà họ Thịnh là do Thịnh Hàn Ngọc mưu hại, cộng thêm chuyện của Thời Du Huyên vào vài ngày trước, hai việc này cộng vào với nhau thì e rằng cho dù anh có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ được.
Huống chi Thịnh Hàn Ngọc lại còn là người không giỏi tranh cãi cho bản thân.
Nếu như tội danh của Thịnh Hàn Ngọc có thể chứng thực thì tốt nhất, nếu không thể, thì anh ta sẽ công bố tờ “Di chúc” do Thịnh Hàn Ngọc tự mình ký lên, dù sao kết quả cuối cùng cũng đều như nhau...!Nhà họ Thịnh đều sẽ rơi vào tay anh ta!
Thịnh Dự Khải càng nghĩ càng thấy vui, có điều là anh ta vui mừng quá sớm.
Người ở bên ngoài không đưa Giản Nghi Ninh và Ảnh Tử vào, ngược lại người phải đi ra còn chưa thấy về.
“Cậu đi xem”
Người làm bị phái ra trở về rất nhanh, vẻ mặt cả kinh bất chấp tất cả mọi người ở đây, lớn tiếng hét lên: “Không xong rồi, không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều người, mọi thứ đang rất loạn.”
“ồn ào cái gì?” Thịnh Dự Khải tát một bạt tai lên mặt người vừa vào, tự ra ngoài xem xét.
Vừa ra đến cổng chính thì anh ta đã sợ nhảy dựng, bên ngoài có rất nhiều xe, tất cả đều dừng ngay trước cổng chính, một đám người đang cãi nhau ỏm tỏi với vệ sĩ ngoài cửa, hơn nữa còn sắp vọt vào trong!
Người được phái ra “khống chế” Giản Nghi Ninh và Ảnh Tử bây giờ đã bị đám người đó khống chế không thể động đậy.
Hơn nữa bên ngoài còn có không ít xe cuồn cuộn chạy về phía này, thật sự là không nhìn thấy điểm cuối, không biết còn bao nhiêu nữa.
“Sao lại thế này? Giản Nghi Ninh, anh muốn làm gì, ban ngày ban mặt tới cửa cướp của à?” Thịnh Dự Khải chột dạ, vì thế nói lớn tiếng để tiếp thêm can đảm cho mình.
Nhưng trả lời anh ta chỉ là hai cái bạt tại kêu “chát chát”!