Lúc xế chiều, Hiên Viên Thần gọi điện thoại đến, tạm thời thêm một cuộc họp nên không thể đến đón cô.
Tô Thắm cũng không có phản đối gì, còn nhẹ nhàng an ủi anh, làm việc cho tốt.
Hiên Viên Thần cảm thấy thực sự may mắn khi gặp được một người bạn gái bao dung như vậy.
Chạng vạng tốt, Hiên Viên Thần hẹn người nhà dùng bữa, anh chạy từ toà nhà tổng thống về nhà ba me, anh đã lâu rồi không trở về đây.
Lý Sâm đã chuẩn bị đầy đủ quà cáp, đoàn xe của Hiên Viên Thần lập tức xuất phát.
Nơi ba Hiên Viên Thần chọn để an hưởng tuổi già ở một khu vực ven thành phố, dân cư quanh đây là những người già về hưu thuộc giới chính trị.
Xung quanh có một gian hàng lồng đèn, rất an toàn và yên tĩnh.
Ba Hiên Viên Thần chọn một biệt thự kiểu Trung Quốc có sân rộng, trang trí bên trong cũng là cấu trúc gỗ đàn hương kiểu Trung Quốc.
Xe của Hiên Viên Thần lái vào sân, Lý Sâm nhanh chóng mở cửa cho anh, Hiên Viên Thần bước vào, một người đàn ông lớn tuổi bước tới cung kính gọi: “Thiếu gia, cậu về rồi.”
Trong nhà này, Hiên Viên Thần không còn là tổng thống, anh là thiếu gia của gia đình này.
“Bác Tam, gần đây thân thể bác khỏe không?”
Hiên Viên Thần mỉm cười nói.
“Ở trong phủ của thiếu gia, rất chỉ là khỏe.”
“Ba mẹ con ở bên trong à?”
“Vâng, đang chờ thiếu gia đó.”
Hiên Viên Thần gật gật đầu, trước đây khi trở về căn nhà này tâm trạng của anh rất nhẹ nhàng, đây là nơi ám áp và thoải mái nhất đối với anh sau những giờ làm việc, nhưng hôm nay tâm tình có chút chật vật.
Trình Tuyết Lam từ cửa bước ra, liếc nhìn anh: “Về rồi đấy à?”
“Mẹ!”
Hiên Viên Thần lập tức bước tới, đưa tay ôm vai mẹ, trong mắt mang theo ý cười nịnh nọt.
Đến cùng cũng là mẹ ruột, Trình Tuyết Lam vừa rồi vẻ mặt có chút phẫn nộ, lập tức mềm nhũn, có chút bắt lực.
“Mẹ, con lần này mang cho mẹ rất nhiều đồ tốt.
Là bộ sưu tập vòng tay bằng ngọc mà mẹ thích, chất lượng rất tốt nhé.”
Hiên Viên Thần lấy lòng mẹ và đặc biệt chọn về.
Trình Tuyết Lam biết rằng dù bà có trách con trai mình không nghe lời như thế nào, chỉ cần anh dỗ dành bà, lòng bà sẽ dịu lại, mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào anh.
Lý Sâm lấy ra chiếc vòng ngọc lam đặt trên bàn, trong chiếc vòng màu đen, chiếc vòng bằng ngọc này trong suốt như pha lê, nhất định là một bảo vật quý hiếm.
Trình Tuyết Lam nhìn một cái, trong mắt cũng lộ ra vẻ đắc ý: “Mắt nhìn của con ngày càng tốt đó.”
“Đương nhiên rồi ạ, hiếu kính với mẹ, con sao dám thờ ơ.”
Hiên Viên Thần cười cầm lên chiếc vòng ngọc: “Mẹ, con đeo lên cho mẹ thử xem.”
“Thôi đi, giữ lại chiếc vòng ngọc này! Có thể tặng cho người khác.”
Hiên Viên Thần giật mình và nhìn mẹ mình: “Mẹ, cái này là con đặc biệt chọn cho mẹ mà?”
Trình Tuyết Lam nhướng mi, nghiêm túc nhìn: “Lần này con về là muốn nói chuyện con với Tô Thắm?”
Hiên Viên Thần không khỏi cong môi cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Quả nhiên con không gạt được mẹ chuyện gì cả.”
Trình Tuyết Lam thở dài, bà cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này con trai không tiếc xuất ngoại đón con bé về, bà lập tức nhìn ra được lần này anh rất dụng tâm, có lẽ bà thật sự tính toán sai tình cảm của con trai với Tô Thắm.
“Mẹ, con đến đây là để xin sự đồng ý của mẹ.
Con thích Tô Thám.”
Hiên Viên Thần nói với ánh mắt nghiêm túc kiên định.
Lúc này, một giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh: “Anh đã sớm dặn em không cần giật dây mà, hôn nhân của con là do chính nó định đoạt và lên kế hoạch.
Đâu phải em không nghe thấy.”
Một người đàn ông đeo kính, đeo tạp dề và cầm xẻng bước đến, chắc vừa mới làm việc gì đó sau vườn hoa.
“Ba.”.