Hiên Viên Thần cười một tiếng.
Trình Tuyết Lam trừng mắt nhìn chồng: “Em chưa thấy anh lo lắng về chuyện cưới xin của con trai mình, anh không muốn ôm cháu sớm sao? Ngày nào cũng chơi với hoa cỏ, cũng không lo mà tạo áp lực cho nó đi.”
Hiên Viên Thần bát lực nhìn ba mẹ mình, đã ba mươi hai tuổi, anh rất tự trách mình không thể mang lại cho họ một đứa cháu trai, lúc này anh mới nhận ra chuyện này thật sự không thể trì hoãn.
: “Con trai, ba nghe mẹ con nói con có đôi tượng rồi.
Hôm nào dẫn về cho ba mẹ nhìn xem.”
Hiên Viên Hi nói với con trai, đi tới bồn rửa tay.
Hiên Viên Thần mỉm cười quay lại nhìn người có địa vị nhất trong nhà, mẹ anh.
Trình Tuyết Lam cầm chiếc vòng trên bàn lên nhìn: “Chiếc vòng này không thích hợp với những cô gái trẻ, mà thích hợp với người có thâm niên hơn.”
Hiên Viên Thần chưa nhận ra mẹ mình muốn bày tỏ điều gì, đến bồn rửa tay Hiên Viên Hi liền thay anh giải đáp thắc mắc: *Ý của mẹ con là, chiếc vòng này rất phù hợp với mẹ vợ tương lai của con.”
“Là một thành viên của gia đình hoàng gia, những thứ đưa ra ngoài dù sao cũng không qua loa được.”
Trình Tuyết Lam lại đặt chiếc vòng xuống và đầy nó cho Hiên Viên Thần.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Hiên Viên Thần: “Mẹ, ý mẹ là đồng ý cho con là Tô Thắm ở bên nhau?”
“Mẹ có thể phản đối sao? Đề con trai lại vứt bỏ chính sự chạy ra nước ngoài lần nữa mẹ không thể gánh vác trách nhiệm này đâu.”
Trình Tuyết Lam nhìn anh chằm chằm đầy quở trách.
Hiên Viên Thần lập tức thả lỏng, dựa vào sự hiểu biết của anh về mẹ mình, bà sẽ không quá ác độc.
Ngay cả khi bà thuyết phục Tô Thắm rời đi, vị trí mà bà chuyển giao cho cô cũng cho thấy được là bà đang bù đắp cho cô.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã tiếp nhận Tô Thắm, con rất cảm kích.”
Hiên Viên Thần nghiêm túc nhìn mẹ, trong lòng không khỏi vui mừng.
Trình Tuyết Lam có chút buồn bã, nhưng nhìn nụ cười của con trai, bà bất lực mỉm cười: “Con rất lâu rồi không xin mẹ chuyện gì cả, cho nên lần này mẹ đáp ứng con.
Hôn nhân của con do con tự mình làm chủ.”
“Hôn nhân chính trị chắc chắn không phải điều con muốn, điều con cần là một người phụ nữ phù hợp với con, con thích, đồng thời, người đó yêu con vô điều kiện.”
Hiên Viên Thần bày tỏ suy nghĩ trong lòng.
Trình Tuyết Lam thở dài: “Mẹ gặp Tô Thám rồi, con bé là một cô gái tết mẹ có thể thấy rằng con bé rất yêu con, có thể từ bỏ mọi thứ vì con.”
“Em đừng cản, để ngày nào đó con trai mình sẽ mang người về!”
Hiên Viên Hi ngồi cạnh vợ: “Em luôn cần người kế thừa những việc trong tay, tuổi em cũng lớn rồi, đừng giày vò chính mình nữa.
Hãy để con trai cưới một người con dâu đảm đang, gánh trên vai cho eml”
Hiên Viên Thần cũng đồng ý: “Mẹ, mấy tổ chức từ thiện mẹ đang quản rất tốt nên tổ chức từ thiện của cả nước rất tốt.
Nhưng tuổi mẹ cũng đã cao rồi, hãy để Tô Thắm tiếp nhận mấy chuyện này.”
“Vậy thì cậu phải sinh cháu trai cho tôi rồi mới nói chuyện.”
Khóe miệng Trình Tuyết Lam không dấu được nụ cười.
“Được, vậy con sẽ cố gắng.”
Tim Hiên Viên Thần cuối cùng cũng buông lỏng.
Bữa tối là khoảng thời gian đầm ấm nhát của gia đình này.
Hiên Viên Hi lấy loại trà mới do chính tay ông nghiên cứu ra để pha trà cho con trai, còn có rau sạch trong vườn rau của họ.
Đối với hai vợ chồng, đây có thẻ là thời điểm hạnh phúc nhát.
Tự cung tự cấp, tận hưởng niềm vui ở vùng nông thôn.
Mỗi lần Hiên Viên Thần về nhà đều rất thoải mái.
Gạt bỏ thân phận và áp lực bên ngoài, anh nằm xuống dưới vườn nho của ba vào ban đêm, ngửi mùi trái cây và chiêm ngưỡng bầu trời đêm.
Hôm nay đối với anh mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là sự đồng ý của ba mẹ về chuyện của Tô Thắm.
Khoảng chín giờ tối, Lý Sâm tiếp một chuyện khẩn, Hiên Viên Thần phải về toà nhà tổng thống trong đêm để xử lý.
Nói chung, những sự cố có thể xảy đến với toà nhà tổng thống là rất khẩn cấp, khi Hiên Viên Thần về phòng thì cũng đã bốn giờ sáng.
Mọi chuyện còn đang dang dở, nhưng dưới sự thuyết phục của Lý Sâm anh đành đi nghỉ ngơi.
Ngày mai anh có một một hội nghị cả ngày..