Sáng sớm.
Trong Lâm gia, một chiếc ô tô màu đỏ từ cửa trước lái ra, cô gái ngồi trên ghế lái, đeo kính râm, trang điểm tinh tế, cho người ta cảm giác khí chất của con nhà giàu.
Cô ta chính là Lâm Băng Nguyệt, cô ta đã nắm được toàn bộ tin tức của Tô Thắm nên nhịn không được muốn đến tìm cô.
Lúc này, cô ta thật sự lái xe về phía địa chỉ nhà Tô Thắm.
Tối qua Tô Thắm cũng chờ cuộc gọi của Hiên Viên Thần, nhưng chờ không được.
Tô Thắm cũng biết anh bề bộn nhiều việc, nếu anh không bận, anh nhất định sẽ gọi cho cô, nhưng nếu anh bận, đó hẳn là một chuyện quan trọng.
Ngay cả cô cũng muốn biết kết quả cuộc gặp gỡ với gia đình anh lần này là như thế nào, nhưng cô không nên chủ động quấy rầy anh được.
Trước cửa Tô gia một chiếc ô tô màu đỏ dừng ở cửa, Lâm Băng Nguyệt mở cửa xuống xe, dùng điện thoại di động kiểm tra số nhà, sau khi xác nhận, cô ta không chút do dự vươn tay bắm chuông cửa.
Trong đại sảnh, Tô Thâm nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nói với mẹ: “Mẹ, con ra mở cửa.”
Tô Thắm bước tới cổng, nhìn bóng dáng một người phụ nữ đứng ngoài cỗng hỏi vọng ra: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Lâm Băng Nguyệt bên kích hàng rào nhìn thấy khuôn mặt của Tô Thắm, trực tiếp nhướng mày nói: “Tôi đang tìm cô.”
Tô Thám mở cửa, hai người phụ nữ đối mặt nhau, cô hơi kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi cô là…”
“Tôi tên là Lâm Băng Nguyệt, là bạn gái chính thức của Hiên Viên Thần, tôi có thể nói chuyện với cô không?”
Lâm Băng Nguyệt tự xưng là bạn gái của anh.
Vì những tin tức cô ta năm được, Tô Thắm là một người phụ nữ tham lam quyền lực và vụ lợi, nên cô nhất định không biết về mối quan hệ của cô ta với Hiên Viên Thần.
Cho nên chuyện cô ta tự xưng là bạn gái anh cũng là chuyện đương nhiên.
Vẻ mặt Tô Thắm hơi thay đổi, cô cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt, hóa ra cô ta là tiểu thư của phủ tướng quân?
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng cô cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần bộ dáng của tiểu thư Lâm gia.
Lâm Băng Nguyệt trước mặt thật giống như trong tưởng tượng, cao quý bên trong còn bên ngoài toát lên một cảm giác bức bách khó tả.
“Chào cô, xin hỏi Lâm tiểu thư đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tô Thắm lễ phép mỉm cười hỏi.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.
Nói ở đây thật bắt tiện.
Có quán cà phê cao cấp nào gần đây không? Chúng ta đến đó ngồi một chút.”
Lâm Băng Nguyệt nói với cô, mặc dù cô ta đang mời, nhưng với giọng điệu của cô ta, có thể thấy cũng không quá tôn trọng.
Tô Thắm cũng muốn nghe, Lâm tiểu thư này muốn cùng cô nói chuyện gì, cho dù là nói chuyện gì đi chăng nữa, hiện tại cô đã quyết tâm, không sợ cái gì cả.
“Cách đó không xa có một quán cà phê, không gian rất yên tĩnh.”
Tô Thắm nói với cô ta.
“Vậy cô dẫn đường đi.”
Lâm Băng Nguyệt chỉ vào xe của mình: “Lấy xe của tôi đi.”
Tô Thắm gật đầu, Lâm Băng Nguyệt nhìn cô có chút kinh ngạc, cô ta cho rằng Tô Thắm toàn thân phải là một người phụ nữ tự tin, nhưng mà người phụ nữ trước mặt lại cảm thấy cô rất yên tĩnh và dịu dàng.
Nhưng mà, Lâm Băng Nguyệt cũng không tin vẻ bề ngoài này của cô, cô ta nghĩ, Tô Thắm cố ý làm ra bộ dạng gian dối như ì thế này trước mặt cô ta thôi.
Nữ trợ lý dám câu dẫn tổng thống lá gan nhất định không nhỏ, rất có bản lĩnh là đằng khác.
Tô Thám cầm điện thoại di động ra, cô gọi cho mẹ cô nói ngồi gần đó với bạn cô.
Lâm Băng Nguyệt đi theo địa chỉ cô đưa, lái xe đến một quán cà phê cà phê cách đó không xa.
Lâm Băng Nguyệt vốn tưởng rằng quán cà phê Tô Thắm nói là loại cao cấp, nhưng khi nhìn thấy chỉ là một quán cà phê bình thường, vẻ mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ chán ghét, lúc này quán cà phê cũng không có nhiều người.
Tô Thắm cùng cô tìm một chỗ bên cửa sổ, Lâm Băng Nguyệt nhíu mày, vẫn không quên nói: “Loại quán cà phê gì vậy, sẽ không đưa cho chúng ta loại cà phê hòa tan đấy chứ?”
“Cà phê ở đây không tệ, tất nhiên không phải loại hòa tan rồi.”
Tô Thắm giải thích.
“Có lẽ hai chúng ta có tầm nhìn khác nhau.
Quán cà phê kiểu này nếu là bình thường tôi sẽ không vào, tôi sợ uống đồ dởm.”.