Phía sau, Lâm Băng Nguyệt lập tức nghiền răng đứng lên, gọi tên cô: “Nè Tô Thám, cứ coi như anh ấy thích cô, cô cho rằng người nhà của anh ấy sẽ tiếp nhận cô sao? Một gia đình như anh ấy, sự tồn tại của cô chỉ làm họ xấu hỗ thôi.
“
Tô Thắm khựng lại, tối hôm qua cô không nhận được cuộc gọi của Hiên Viên Thần.
Anh nói tối hôm qua sẽ về nhà đối mặt với gia đình, không phải cô chưa từng nghĩ tới, có phải cô bị cự tuyệt không?
Bây giờ, lời Lâm Băng Nguyệt quả thực giống như một chậu nước lạnh dội xuống.
Lâm Băng Nguyệt đi tới, đứng trước mặt cô: “Chỉ cần người nhà của anh ấy không chấp nhận, cô chỉ có thể là một kẻ không danh không phận thôi.
Còn tôi sẽ trở thành vợ cả, đến lúc đó nếu cô lại quấy rầy tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Tô Thắm từ quán cà phê đi về nhà, chỗ này cách nhà cô khoảng hai cây số nhưng cô cũng không tính bắt taxi.
Đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau có tiếng gầm của chiếc xe, là xe của Lâm Băng Nguyệt, như thể đang bộc lộ sự tức giận của mình, chiếc xe của cô ta phóng đi trên con phố vắng bóng người.
Tô Thắm khẽ thở dài, lúc này một bông tuyết khẽ rơi trên mi mắt cô, cô khẽ giật mình ngắng đầu, nhìn tháy trên bầu trời đầy những bông tuyết lượn vòng.
Tâm trạng chán nản của Tô Thắm vừa rồi lập tức biến mắt, cô mím môi cười.
Lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lý Sâm, cô muốn biết bây giờ anh đang làm gì, nếu anh bận, cô sẽ không làm phiền anh, Lý Sâm thường có thời gian tiếp điện thoại hơn.
“Alo, Tô Thắm?”
Bên kia truyền đến âm thanh của Lý Sâm.
“Chú Lý, ngài tổng thống đang bận sao?”
Tô Thắm nhẹ giọng hỏi.
“Ngài ấy đang họp, cháu có điều gì quan trọng cần chú nói với ngài ấy sao?”
Tô Thấm vừa nghe nói anh đang họp, cô lập tức quyết định không quấy rầy, cô mỉm cười: “Không có, cháu chỉ muốn hỏi một chút, chú để anh ấy họp trước đi ạ!”
“Được!”
Lý Sâm lên tiếng, cúp điện thoại.
Tô Thắm thu dọn áo khoác, quấn chặt quần áo rồi đi về nhà trong mưa tuyết.
Trong một phòng làm việc rộng rãi của toà nhà tổng thống, Hiên Viên Thần vừa rồi nhìn thấy Lý Sâm nghe điện thoại ở cửa, anh thuận miệng hỏi: “Ai vừa gọi thế?”
“Là Tô Thắm.”
Lý Sâm trả lời.
Hiên Viên Thần giật mình nhìn, nghĩ đến điều gì đó, anh nhác điện thoại đi ra khỏi sảnh.
“Thưa ngài, hai phút nữa cuộc họp sẽ diễn ra.”
Lý Sâm nhanh chóng nhắc nhở.
“Giúp tôi kéo dài năm phút.”
Hiên Viên Thần phân phó trợ lý rồi cầm điện thoại đi đến phòng họp trống bên cạnh.
Anh gọi trực tiếp vào số của Tô Thắm.
Tô Thắm nghe thấy tiếng điện thoại trong túi xách, cô đưa tay cầm lên, thấy trên đó hiện lên một chữ “Thần”.
Nhịp tim của cô lập tức tăng nhanh, cô đi đến một góc tránh những bông tuyết, đưa tay cầm điện thoại lên: “Alo.”
“Sao em không gọi trực tiếp cho anh?”
Hiên Viên Thần trách cứ.
Tô Thắm sững sờ, mím môi cười: “Em lo anh đang bận rộn.”
“Sau này em muốn tìm anh không cần thông qua Lý Sâm, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Dù bận rộn cỡ nào, chỉ cần anh biết là cuộc gọi của em, anh nhất định sẽ trả lời.”
Giọng nam trầm ấm truyền đến.
Tô Thắm cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ngoan ngoãn đáp: “Ừm, em hiểu rồi.”
“Tô Thắm, chuẩn bị tinh thần đi.”
Hiên Viên Thần đột ngột nói..