Tô Thắm nói xong thì đây cửa đi vào, sau đó đóng “ầm” của lại.
Đoạn Tử Hiên đứng bên ngoài siết chặt nắm đấm, trong lòng tức giận phừng phừng.
Lần này anh ta đến tìm Tô Thắm, vốn là ôm hy vọng mà đến nhưng bây giờ hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao.
Tô Thắm không chịu giúp anh ta.
Đoạn Tử Hiên chưa bao giờ nghĩ rằng vì muốn đi lên con đường vinh hoa phú quý mà anh ta từ bỏ một người phụ nữ, đồng thời cũng vì người phụ nữ này mà trong chớp mắt anh ta té ngã về chỗ cũ.
Chẳng lẽ đây là ông trời muốn trừng phạt anh ta sao?
Không, anh ta không tin đây là số mạng của anh ta.
Đoạn Tử Hiên nghiền răng nói: “Tô Thắm, em quá nhẫn tâm!”
Nhưng vào lúc này anh ta đã biết dù thế nào đi nữa Tô Thám cũng không giúp anh ta, cho nên anh ta chỉ đành tức giận rời đi.
Khi Tô Thắm trở về nhà, Lý Thiến có hỏi cô người kia là ai, Tô Thắm trả lời thẳng nói anh ta chỉ là đồng nghiệp quen biết trước đây, không có quan hệ gì.
Khi Lâm Băng Nguyệt trở về nhà, nghĩ đến Tô Thám không biết thời thế, cô ta vô cùng buồn bực.
Cô ta vốn nghĩ có thể hù dọa khiến Tô Thắm sợ hãi bỏ đi nhưng không ngờ lại thất bại.
Lâm Băng Nguyệt vừa vào phòng khách đã bị ông nội của cô ta gọi vào phòng làm việc.
Lâm Băng Nguyệt vừa pha trà cho ông nội, vừa sa sầằm mặt, vô cùng không vui.
“Sao thế? Ai chọc giận cháu vậy?”
Lâm lão tướng quân kinh ngạc hỏi.
“Ông nội, ông cho rằng cháu gái của ông thực sự khó coi vậy sao? Thậm chí cháu còn không bằng một người phụ nữ kém cháu về mọi mặt nữa.”
“Ý của cháu là sao? Ai dám khinh thường cháu?”
Lâm lão tướng quân nghe xong lời này liền tức giận.
Ai dám khinh thường cháu ông ta chứ?
“Thì là có một người phụ nữ cực kỳ không biết xấu hỗ.
Cô ta chính là trợ lý của Viên Hiên Thần.
Khi nhậm chức, cô ta đã dùng rất nhiều cách để âm thầm quyến rũ anh ấy, bây giờ anh anh ấy lại vì người trợ lý này mà lạnh nhạt với cháu, từ chối cháu.”
Lâm Băng Nguyệt chỉ đành báo cáo với ông nội.
Lâm lão tướng quân cau mày: “Có chuyện như vậy nữa sao?”
“Còn không phải sao? Bây giò tất cả viên chức của toà nhà tông thống đều biết chuyện lùm xùm của Hiên Viên Thần và cô ta rồi.”
Lâm Băng Nguyệt nghiền răng nghiền lợi nói.
“Rốt cuộc ngài tổng thống vẫn là trẻ tuổi xốc nổi! Vậy mà lại làm ra những những tin đồn như thế.”
Lâm lão tướng quân thở dài một hơi.
“Ông nội, cháu phải làm sao bây giờ? Cháu rất thích Hiên Viên Thần, cháu cũng muốn làm đệ nhất phu nhân nữa.
Nhưng bây giờ có sự tồn tại của người phụ nữ kia, thì cháu đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Lâm Băng Nguyệt cắn môi than thở.
“Được rồi, đừng nóng vội, việc này không thể gấp, ngài tổng thống có sự lựa chọn của riêng mình.”
“Ông nội, ông có cách nào ép anh ấy không lấy cháu không?
Bây giờ không phải đang bàn đến chuyện bầu cử phó tổng thống sao? Ông và ba con đều có thể bỏ phiếu, đến lúc đó ông với ba cứ bỏ phiếu là được!”
Lâm Băng Nguyệt hừ lạnh nói.
Sắc mặt của Lâm lão tướng quân lập tức thay đổi, nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô ta nói: “Cháu thì biết cái gì? Chẳng lẽ vì loại chuyện này mà ông xen vào chuyện đất nước sao?”
Lâm Băng Nguyệt co người lại trước vẻ mặt giận dữ của ông nội, cô ta chớp mắt, oan ức nói: “Ông không muốn giúp cháu sao?”
“Mấy chuyện tình cảm cứ cố gắng hết sức là được.
Cho dù cháu không thể gả cho Hiên Viên Thần nhưng với thân phận của cháu thì tuyệt đối cũng không thể gả cho người kém cỏi được.”
Lâm lão tướng quân là một người rất hiểu chuyện, ông rất trung thành yêu nước.
Lâm Băng Nguyệt hơi híp mắt, biết được thái độ của ông nội, cô ta lập tức thất vọng cúi đầu.
Lần này, cô ta đúng là hết hy vọng rồi, ngay cả ông nội cũng không ủng hộ cô ta thì còn ai có thể giúp đỡ cô ta được đây? Lâm Băng Nguyệt cắn môi.
Lẽ nào cứ để cô ta trơ mắt nhìn Tô Thắm ngồi lên vị trí đệ nhất phu nhân sao?.
Bạ???? có biế???? ????ra????g ????r????yệ???? || ???? r ù m ???? r ???? y ệ ????﹒???????? ||
Lần này cô ta tới tìm Tô Thắm, còn uy hiếp cô, nếu vậy không phải Tô Thám sẽ ghi hận trong lòng sao? Đợi đến khi Tô Thắm trở thành đệ nhất phu nhân, chắc chắn cô sẽ chế nhạo cô ta đến chết mắt..