Trong lòng Tô Thắm hơi băn khoăn, nói thật cô từng sống trong nhà anh, ở đó cô có điểm mắu chốt rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ cô thật sự không biết nếu cô ở bên cạnh anh thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Được rồi! Em sẽ qua đó.”
Tô Thắm không từ chối.
Mà Hiên Viên Thần ở đầu dây bên kia lập tức cười rộ lên: “Được, anh sẽ sai người tới đón em ngay lập tức.”
“ÙI” Tô Thắm đáp lại, đầu bên kia cúp điện thoại, rõ ràng là Hiên Viên Thần đang liên lạc với cấp dưới của anh.
Tô Thắm thở hắt ra, căng thẳng cắn chặt môi.
Cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đứng lên đi về phía tủ quần áo của cô, mở ra.
Nơi đó có quần áo ngủ, còn có bộ đồ lót màu tím cô mới mua.
Cô đỏ mặt, lấy bộ đồ mới mua ra, lại lầy thêm một cái áo len và quần jean ra cùng.
Trong lúc thay đồ, đầu óc của Tô Thắm vẫn còn trống rỗng, cảm thấy vô cùng xấu hỗ.
Bên ngoài cô mặc thêm áo khoác màu nhạt, cởi chiếc khăn quàng cổ mà Hiên Viên Thần đã để lại xuống.
Trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.
Sau khi trang điểm xong, cô lặng lẽ mở cửa, vừa mở ra đã nghe được tiếng động phát ra từ từ vi ở phòng khách dưới lầu.
Ngay lập tức cô đóng cửa lại.
Lúc này cô có cảm giác yêu lén sợ bị ba mẹ phạt hiện giống hệt thời đi học.
Dù sao bây giò cô cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi, ngay cả lý do nói dối cũng không có.
Phải làm sao đây?
Trong lúc Tô Thám đang thầm lo lắng thì lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cô biết là Tô Hi.
ẫ Tô Thắm đẩy cửa bước vào, nhìn cô mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Hi che miệng cười: “Chị ơi, đã muộn như vậy rồi mà chị còn muốn đi hẹn hò sao?”
“Anh ấy bảo chị qua toà nhà tổng thống.”
Tô Thắm trở nên ngượng ngùng trước mặt em gái mình.
“Chị à, em không có cười nhạo chị.
Tuổi này của chị là nên chủ động tấn công mới phải, em ủng hộ chị cả hai tay luôn.”
Tô Hi thật lòng nhìn Tô Thắm nói.
Tô Thắm cười nhìn cô: “Ừm, chị biết em lo lắng là không ai lấy chị.”
“Nào có, chị của em xinh đẹp như vậy lại sắp gả cho ngài tổng thống, sao có thể không ai lấy chứ? Người muốn lấy chị còn xếp hàng dài ra đấy kìa.”
“Vậy thì em đi đến phòng khách dụ ba rời khỏi đó, dỗ ông ấy đi ngủ đi.
Lát nữa chị không muốn để bọn họ nhìn thấy chị ra ngoài.”
Tô Thắm nói với Tô Hi.
Tô Hi lập tức chớp mắt: “Chuyện này cứ giao cho em, em lập tức thuyết phục ba mẹ về phòng ngủ đây.”
Tô Hi nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, đi thẳng xuống lầu, quả nhiên hai ông bà Tô Bách Ngôn đang ngồi trên sô pha dưới lầu theo dõi bộ phim truyền hình chiến tranh, vô cùng nhập tâm.
“Hi Hi, đã muộn như vậy rồi mà con xuống đây làm gì?”
Lý Thiến nhìn thấy cô xuống lầu, lập tức ngạc nhiên hỏi.
“Ba, mẹ xem tivi tiếng to quá làm con khó chịu.
Nếu ba mẹ muốn xem thì con đưa Ipad cho hai người ngồi trên giường, vừa đắp chăn vừa xem sẽ không bị lạnh.”
Tô Hi nói.
Tô Bách Ngôn và Lý Thiến lập tức tắt ti vi, con gái nghỉ ngơi mới quan trọng.
“Vậy ba mẹ không xem nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đây.
Con cũng mau ngủ sớm đi.
Mang thai còn thức đêm sẽ không tốt, Ôn Lệ Thâm biết được sẽ lo lắng lắm.”
“Không sao, con có thể ngủ trước mười một giờ, ba mẹ để con lấy Ipad cho mẹ.”
“Không cần, sáng mai xem cũng được.
Con về phòng nghỉ đi.
Con xem chị con kìa, chắc chắn đã ngủ say rồi.”
“Chị cũng sắp ngủ rồi.”
Tô Hi cười đáp một câu, sau đó đi lên lầu với ba mẹ.
Phòng ngủ chính của Tô Bách Ngôn và Lý Thiến ở lầu ba, Tô Hi nói với bọn họ: “Ba mẹ ngủ ngon, hai người ngủ sớm một chút đấy.”.