Điều này khiến cho người làm mẹ như bà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Tiểu Thắm con thấy sao?”
“Con nghe theo sự sắp xếp của hai bác ạ!”
Tô Thắm gật đầu mỉm cười.
“Tốt, chỉ là ủy khuất cho em rồi, em gả cho anh mà anh lại không thể cho em được một hôn lễ long trọng, thế nhưng tất cả những gì mà một hôn lễ nên có anh đều sẽ sai người đi chuẩn bị, anh nhất định sẽ cho em những thứ tốt nhất.”
Hiên Viên Thần thấp giọng trả lời cô.
Hai vợ chồng Hiên Viên Hi đứng ở một bên nhìn thấy tình yêu thương sâu sắc mà con trai giành cho Tô Thắm, họ đều rất vui mừng.
“Mọi thứ đều được giản lược đi là tốt rồi.”
Tô Thám trả lời, có thể được ở bên anh cả đời thì đó chính là món quà tốt đẹp nhất.
Giờ đây cách ngày cử hành hôn lễ cũng chỉ còn có chín ngày.
Hôn lễ này được tổ chức có chút gấp gáp, thế nhưng đối với những cô dâu chú rễ như họ mà nói thì bọn họ càng hy vọng buổi hôn lễ này được tổ chức vào ngay ngày mai.
Tám ruỡi tối, đội xe của Hiên Viên Thần lái xe chạy vào nội thành, Hiên Viên Thần nắm tay Tô Thắm ngồi ở phía sau: “Em thông báo cho người thân bên kia sớm một chút để bọn họ còn chuẩn bị tới tham gia hôn lễ của chúng ta.”
“Vâng!”
Tô Thắm dựa lên bả vai anh, dịu dàng trả lời.
“Mệt rồi sao?”
Hiên Viên Thần duỗi tay ôm chặt lấy cô.
“Không phải, chỉ là em cảm thấy mọi chuyện tựa như một giấc mơ vậy.”
Tô Thắm mím môi cười.
Hiên Viên Thần đặt một nụ hôn lên trán cô: “Đây là sự thật, không phải mơ, em sắp trở thành vợ anh rồi.”
Vợ, cách xưng hô này có chút lạ lâm nhưng lại khiến cô vô cùng thỏa mãn.
“Vâng!”
“Em muốn về nhà hay tới chỗ anh?”
Hiên Viên Thần hỏi một câu.
Tô Thám vẫn còn đang suy nghĩ thì Hiên Viên Thần đã thay cô quyết định: “Tới chỗ anh.”
Tim của Tô Thắm lập tức gia tăng tốc độ, cô biết rất rõ nó có hàm ý gì.
Lần đầu tiên Tô Thắm có được sự dũng cảm như vậy, cô tựa như sợ bị người khác nghe thấy liền nhẹ nhàng dựa vào bên tai anh nói: “Vâng, vậy thì tới chỗ anh.”
Giọng nói của Tô Thắm tựa như lông vũ lướt nhẹ qua tai anh, khiến cho hô hấp của anh có chút gấp gáp, ôm cô càng thêm chặt, đội xe chạy thẳng hướng về toà nhà tổng thống.
Một tiếng sau, xe dừng ở cổng toà nhà tổng thống, Hiên Viên Thần dắt tay Tô Thắm về phòng ngủ, giờ này đây trong thâm tâm của cả hai đều không hề có bất kỳ sự lo lắng nào, bởi nhận được sự chúc phúc của cha mẹ cộng thêm tình cảm hai người lại sâu đậm, mọi thứ cũng đã trở thành lẽ đương nhiên.
Giữa những người yêu nhau ai lại không muốn được thân mật với đối phương cơ chứ? Tô Thắm với Hiên Viên Thần lại cũng không phải là thánh nhân.
Họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cộng thêm việc bị đè nén trong một thời gian dài, phần tình yêu đó sớm đã trở nên sẵn sàng rồi, ngay tại đêm nay sự đè nén giữa họ cũng trở nên không cần thiết nữa mà cứ để mặc cho phần tình cảm này bao chùm lấy đôi bên.
Trong đại sảnh, hôm nay Diệp Đông không cần phải tăng ca nên đã về từ sớm rồi, vậy nên trong đại sảnh sáng rực này chỉ thấy hình bóng của hai người bọn họ, Tô Thắm quấn chiếc khăn quàng cổ của Hiên Viên Thần vào phòng khách, nhiệt độ bên trong phòng khách vô cùng ấm áp khiến cô phải duỗi tay ra cảm nhận sự ấm áp đó, lúc này đây có một bàn tay rộng lớn duỗi ra sưởi ấm cho cô, sau đó Tô Thắm kéo chiếc khăn quàng cổ ra xoay người lại, tựa sát vào người đàn ông đối diện, gần tới mức cô có thể cảm nhận được hơi thở đầy nam tính trên người anh.
Hiên Viên Thần tháo khăn quàng cổ của cô ra, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một gương mặt xinh đẹp khiến anh nhung nhớ ngày đêm, hương thơm trên người cô, mọi thứ của cô đều khiến anh phải khao khát.
Bị đè nén lâu như vậy, đêm nay cuối cùng đã đã đạt tới cực hạn.
Không cần dùng bắt kỳ một loại ngôn ngữ nào cũng có thể cảm nhận được con tim của đối phương, cảm nhận được mọi suy nghĩ của người kia, chỉ là Tô Thắm có chút xấu hỗ cụp mắt xuống.
Không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vào lúc này một bàn tay to lớn hơi dùng lực nâng cằm cô lên để cô ngắng đầu lên, ánh mắt cô bất ngờ chạm vào ánh mắt sâu thẳm tựa như bóng đêm, trong đôi mắt đó tựa như có một thứ gì đó khiến cô không dám nhìn vào.
Đôi môi mỏng của Hiên Viên Thần khẽ nhếch lên, ôn nhu hôn tới..