“Công ty hôn lễ đã chuẩn bị rồi, ước tính khoảng trước 3 ngày sẽ chuẩn bị xong, váy cưới sáng nay con cũng đã chọn xong rồi.”
“Vậy thì tốt, chúng ta cũng đang chuẩn bị đồ cưới cho con, hy vọng con sẽ xuất giá nở mày nở mặt.”
Lý Thiến nói xong, khóe mắt không khỏi đỏ lên, trước còn lo cho cô không ai thèm lấy, giờ cô đã phải xuất giá rồi, bà đương nhiên không nỡ.
Hai đứa con gái gả đi rồi, vậy sau này trong nhà cũng trở nên vắng lặng, sẽ không quen.
“Mẹ, ba mẹ không cần chuẩn bị gì cả, cũng không cần vội, đến lúc đó mọi người chỉ cần đến dự hôn lễ của con là được.”
Tô Thắm nói với ba mẹ.
“Không được, đây đều là quy tắc, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút.”
“Ba, mẹ, ngày mai mọi người đến Viện thiết kế váy cưới hoàng gia một chuyến, ở đó sẽ làm cho hai người lễ phục tham gia hôn lễ, con đã sắp xếp ổn rồi, mai sẽ có người đến đón ba mẹ.”
“Cái gì? Còn cần phiền phức như vậy sao? Lần trước Hi Hi xuất giá đã mua vài bộ quần áo đắt tiền, còn chưa mặc đến kìa!”
“Đúng đấy! Những thứ này không cần lãng phí nữa.”
“Đây là một chút thành ý, ba mẹ nhận đi!”
Tô Thắm cười đáp.
“Được, vậy mai chúng ta đi là được chứ gì.”
Lý Thiền cũng cảm thấy không chối được, dù gì lần này phải gặp là người trong hoàng thất, quần áo phải đẹp mới được.
Đúng lúc này, điện thoại Tô Thắm vang lên, cô cầm lên xem, là một dãy số lạ, cô nhíu mày, nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, con nghe điện thoại một chút.”
Nói xong, Tô Thắm vừa bước lên tầng vừa nghe điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Tô Thám, là anh Đoạn Tử Hiên.”
Tiếng của Đoạn Tử Hiên từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Anh làm sao vậy?”
Tô Thắm nghe xong không khỏi thấy kỳ lạ hỏi.
“Nếu anh nói anh bị bệnh không chữa được, em có tin không?”
Tiếng khàn khàn của Đoạn Tử Hiên tiếp tục vang lên.
Tô Thắm hoảng hốt: “Anh bị bệnh gì?”
“Ung thư dạ dày, đã sắp giai đoạn cuối rồi, trước đây anh chỉ chăm làm việc mà không quan tâm đến dạ dày, giờ không thể cứu được nữa rồi.”
Đoạn Tử Hiên cười khổ nói.
Tô Thắm kinh ngạc: “Phát hiện ra khi nào?”
“Chính là lúc rời khỏi toà nhà tổng thống, anh vẫn luôn giấu mà không nói, bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, Tô Thắm, trước khi chết anh muốn gặp em lần cuối, được không?”
Trong giọng của Đoạn Tử Hiên lộ ra vẻ cầu khẩn: “Em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu trong cuộc đời này, anh muốn có thể nhìn thấy em trước khi chết.”
Tô Thắm lúc này đã về đến phòng, nghe thấy yêu cầu của Đoạn Tử Hiên, cô trầm mặc vài giây liền nói: “Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, anh cố gắng chăm sóc tốt bản thân, nghe theo lời bác sĩ điều trị cho tốt, liên lạc với người nhà chăm sóc anh đi.”
“Tô Thắm, em thật vô tình, anh sắp chết rồi em vẫn không thể gặp anh lần cuối sao?”
Giọng nói của Đoạn Tử Hiên lộ ra chút oán hận.
Tô Thắm bình tĩnh nghe anh ta chỉ trách: “Gặp hay không cũng không có ý nghĩa gì, anh bảo trọng, chữa bệnh quan trọng hơn.”
Khổ nhục kế của Đoạn Tử Hiên không dụ được Tô Thám, thấy Tô Thám sắp tắt điện thoại, giọng của anh ta lập tức thay đổi: “Tô Thắm, xem ra em đối xử với anh thật tàn khốc! Anh giả bệnh sắp chết cũng không thấy em mềm lòng, sao trước đây anh không biết em là người phụ nữ có tim gan bằng đá như vậy chứ?”
Tô Thắm sững sờ, có chút tức giận: “Sao anh lại muốn lừa tôi?”
“Anh chỉ muốn gặp em một lần, em không chịu gặp anh, anh hết cách chỉ có thể lừa em.”.