Tưởng Lam nói với mấy người trẻ ở nhà.
“Bà nội, cháu sẵn lòng đi.”
Hình Dĩ Hi tích cực đáp lại.
“Con cũng đi.”
Hình Nhất Nặc giơ tay, cô thích nhất là đi siêu thị.
“Vậy thì đi!”
Hình Nhất Phàm không phản đối, cuộc sống của cậu luôn rất đơn giản, thời gian của cậu cũng chỉ dành cho gia đình.
“Mẹ, cho con hỏi, khi nào mẹ đến thăm nhà dì Ôn vậy?”
Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.
Tưởng Lam sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của con gái bà chứ! Bà chỉ thở dài, con gái bà còn quá nhỏ, không thể nói đến chuyện tình cảm trai gái quá sớm.
“Ngày mai mẹ sẽ qua đó một chuyền.”
“Mẹ, con cũng đi.
Đã lâu không gặp dì Ôn, con cũng nhớ dì.”
“Được! Chúng ta cùng đi!”
Tưởng Lam gật đầu.
Trong lòng Hình Nhất Nặc bị chiếm trọn bởi sự phấn khích, cô cực kỳ mong đợi, liệu Ôn Lương Diệu có về không? Anh có không? Anh là một người rất quan tâm đến gia đình, ngày lễ lớn như Tết, anh chắc sẽ về thôicccHiện tại, Hình Nhất Nặc không phải lúc nào cũng liên lạc được với anh, điện thoại của anh luôn nằm ngoài vùng phủ sóng, còn gửi email anh cũng không trả lời ngay, chín tháng qua, mỗi tháng chỉ có một email trả lời.
Anh gửi vài bức ảnh mà anh đã chụp, ngoài việc quan tâm đến việc học và sức khỏe của cô, không có bắt kỳ tình cảm gì khác, Hình Nhất Nặc cũng luôn cố gắng kìm nén những cảm xúc này.
Trong vô thức, cô cảm thấy rằng thứ tình cảm của cô với Ôn Lương Diệu, dường như, người đã rất lâu không gặp, vô tình sẽ có một khoảng cách trong mối quan hệ của hai người.
Không, cô sẽ không để mắt liên lạc với anh, không để quay lại mối quan hệ mà thậm chí không thể nói một lời với anh! Tưởng Lam khẽ nhìn mặt con gái một hồi, bà thầm thở dài, cũng không phải bà là người mẹ nhẫn tâm, hiện tại việc học hành của con gái cũng đã theo kịp, ở nước ngoài, ngoài thời gian học thường ngày, thời gian còn lại cô thường dành để học piano và khiêu vũ, và cũng rất thành công.
Nếu để cô nghĩ ngợi linh tinh về chuyện tình cảm, thì đã chẳng có sự kiên trì và cố gắng đó rồi.
“Mẹ, đi thôi!”
Hình Nhất Nặc dắt cậu bé lên đường.
Đường Tư Vũ đứng trên ban công lầu 2.
Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố A.
Cô nhắc máy bám điện thoại gọi cho Tô Hi.
“Tư Vũ, về rồi hả?”
Giọng nói ngạc nhiên của Tô Hi vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ù! Về rồi, ở nhà, cậu thì sao?”
“Tớ ở Ôn gia, cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ nhớ các cậu chết đi được, lúc nào mới đưa con nuôi của tớ qua cho tớ gặp đây?”
“Giờ cậu đang có thai! Không được chạy lung tung đấy nhé!”
“Giờ tớ đúng là không chạy lung tung được thật, bên ngoài rất trơn trượt, lúc đi bộ tớ còn sợ nữa!”
“Vậy cậu nhất định phải cần thận, ra ngoài thì để Lệ Thâm đi cùng.”
“Ù! Ngoài lúc làm việc ra anh ấy đều ở cạnh tớ.”
Tô Hi hạnh phúc đáp.
“Sau khi khai xuân tớ sẽ về nước M, ở trong nước hơn một tháng, chúng ta có thể tụ tập với nhau rồi.”
“Đúng thê.”
“Chị Thắm có phúc thật, cậu đã có anh rễ là tổng thống rồi.”
“Ừ! Sức hấp dẫn của chị tớ đúng là lớn, từ trước tớ nói mò là chị ấy sẽ được gả cho ngài tổng thống, đúng là đã trở thành sự thật, cậu thầy tớ có thần kỳ không?”
Tô Hi có chút đắc ý nói.
“Đúng là quá thần kỳ ấy chứ.”
Đôi bạn thân lại nhắc đến chuyện sinh con, nói chuyện điện thoại gần một tiếng, Hình Liệt Hàn đang giải quyết công việc trong phòng làm việc, bước ra thấy cô vẫn đang nghe điện thoại, hắn cũng lấy điện thoại ra, bước tới cửa sổ gọi điện.
“Liệt Hàn, về rồi à?”.