Đêm khuya trời đỗ mưa, ngoài cửa số hét thảy đều trở nên mơ hồ.
Thư Thuần gắt gao ôm lấy cánh tay ngồi ở mép giường.
Cánh cửa không chắc chắn, hiệu quả cách âm cũng không tốt, khách khứa ra vào ngoài cửa, tiếng đùa giỡn của nam nữ bên ngoài khiến cô hoảng hốt.
Những người này nói chuyện rất ồn ào, thậm chí còn có cả tiếng hô hấp hỗn hễn bên ngoài.
Trái tim Thư Thuần như bị hàng rào thép gai siết chặt, cô không biết mình phải làm thế nào mới có thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn.
Cô nhắm mắt lại, muốn để bản thân chìm vào giấc ngủ, như vậy cảm giác sợ hãi bât an sẽ biên mật.
Mộ Phi, anh ở đâu? Mộ Phi, em nhất định phải tìm được anh.
Trong lòng Thư Thuần chỉ khi nghĩ đến người đàn ông này, cô mới cảm thấy có dũng khí.
Cô nhất định phải gặp được anh ta, dù cho chỉ được nhìn anh một cái, cô đều không hồi hận đã đến đây.
Nhưng mà, mưa đã bao phủ đất nước này, cô không thể ra ngoài.
Cô nghĩ ngày mai có thể đi tìm công ty của anh, chỉ cần tìm được công ty của anh rồi, có lẽ sẽ có hy vọng tìm thấy anh.
Lúc này, bên ngoài có người đập mạnh vào cửa phòng cô, cô liền bị dọa sợ đến tim muốn nhảy lên cổ họng.
Nhớ đến thời điểm cô bước vào đây, mấy người đàn ông ngồi ở đại sảnh đều nhìn cô cười không ngừng, trong những ánh mắt đó cảm giác như có chút ý đồ đen tối.
Mà những người đó còn cùng ông chủ khách sạn đùa giỡn cười nói gì đó, có thê thấy được bọn họ đều là khách quen ở nơi này.
Bởi vậy, cho dù ông chủ đem số phòng của cô nói cho những người này biết thì đều có khả năng.
Nước mắt của Thư Thuần lập tức bị dọa trào ra, lá gan của cô không lớn.
Cũng may sau tiếng gõ cửa kia, bên ngoài truyền đến tiếng mấy người đàn ông trẻ tuổi đùa giỡn rời đi.
Trong một tòa trang viên màu trắng, Mộ Phi ngồi trước cửa sổ, trong lòng không ngừng buộc chặt, nhìn trận mưa không ngừng bên ngoài, tâm anh toàn bộ đặt trên người Thư Thuần, cô đang ở đâu?
Cô có gặp phải nguy hiểm gì không? Đặc biệt là ở một nơi hủ bại như nơi này.
Chế độ của đất nước này khác biệt hoàn toàn với sự an toàn trong nước.
Nơi này tràn ngập rất nhiều nguy hiểm, một cô gái phương Đông như cô sẽ trở thành đối tượng của những phần tử tội phạm.
Lúc này, điện thoại bên cạnh Mộ Phi vang lên, anh lập tức nghe máy, là quản gia gọi đến.
“Alo, quản gia, có tin tức gì không?”
“Thiếu gia, tôi đã cho người điều tra rất nhiều khách sạn, đều không tìm được tin tức của Thư Thuần.
Những khách sạn chịu cho chúng ta điều tra đều là khách sạn ở trung tâm thành phó, về phần những khách sạn nhỏ có thể sẽ không chịu cho chúng ta điều tra.”
Mộ Phi cắn chặt răng: “Quản gia, phái người của tôi, để bọn họ phân ra các con đường, đến từng khách sạn một thăm dò, phải tìm được cô ấy cho tôi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Quản gia đáp một tiếng, tắt điện thoại.
Mộ Phi ở đây đã mời mười mấy vệ sĩ, hiện tại những vệ sĩ này đều được quản gia sắp xếp, lái xe đến các khách sạn nhỏ trong thành phố điều tra.
Trải qua lần đứng lên lúc trước, nội tâm Mộ Phi giờ phút này vô cùng nóng ruột muốn đứng lên lần nữa.
Anh vươn tay, lại một lần nữa nắm chặt tay vịn, anh cắn chặt răng, cố nén sức lực kháng cự trên cơ thể, anh phải đứng lên.
Anh muốn tự mình đi tìm Thư Thuần.
Nếu cô gái này xảy ra bắt cứ chuyện gì, anh cả đời đều sẽ không tha thứ cho bản thân mình, bởi vì là anh lựa chọn rời xa cô.
“Thư Thuần, em không được xảy ra chuyện.”
Mộ Phi nghiến răng nói, mà cơ thể anh từng chút từng chút uốn lượn, chậm rãi đứng thẳng.
Bác sĩ đã từng nói, cũng có khả năng là Mộ Phi sinh ra một loại chướng ngại tâm lý, không phải anh không thể đứng dậy, mà là trong cơ thể anh có một loại trở ngại, làm anh không muốn đứng lên lần nữa.
Quả thật Mộ Phi có một đoạn thời gian không cầu không tiến, buông bỏ cuộc sống, làm anh căn bản không nghĩ đến chuyện lại đứng lên.
Nhưng mà, khi một người có khát vọng cấp thiết, có ý chí kiên định, vậy thì nhất định sẽ chiến thắng loại sợ hãi trong lòng kia.
Mộ Phi giờ phút này, cắn chặt hàm răng, trên trán đổ một tầng mồ hôi.
Anh chống lên tay vịn, từng chút từng chút rời khỏi xe lăn.
Anh đứng ở trước cửa số sát đắt, lại một lần nữa dùng hết toàn lực.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thở hổn hển, trong lòng đối với chuyện đứng lên cũng không có vui sướng, mà trong ánh mắt toát ra bức thiết cùng lo lắng nồng đậm.
Anh nâng chân phải đi bước đầu tiên, bước đi vẫn còn chút hư nhuyễn.
Anh lại lần nữa nắm lấy lưng ghé, kiên định để bản thân đứng thẳng..