“Tuyệt đối không thể nào.” Quan Triều Viễn mặt đầy kiên quyết.
Thấy anh kiên quyết như vậy, Tô Lam ngoảnh mặt đi, dứt khoát nói: “Vậy anh nhìn con anh đói chết là được rồi.”
Tất nhiên Tô Lam cũng không nỡ để con ở trong bụng mình có bất trắc gì, nhưng bây giờ đứa bé trong bụng trở thành sức nặng duy nhất của cô.
Bé cưng, đừng trách mẹ lấy con ra để uy hiếp ba, mẹ thật sự hết cách rồi.
Ai mà ngờ Quan Triều Viễn hoàn toàn không bị uy hiếp, câu này đã chọc giận anh, anh chỉ vào Tô Lam uy hiếp: “Tô Lam, tôi nghiêm túc nói cho cô biết, nếu con của tôi có bất trắc gì, người nhà cô sẽ chôn theo nó!”
Ánh mắt anh như băng lạnh ngàn năm, khiến người nhìn mà lưng toát cả mồ hội lạnh, Tô Lam hoảng sợ trước lời nói của anh, cả buổi vẫn chưa hoàn hồn.
“Anh… không được làm bậy!” Giọng Tô Lam hơi run rẩy.
Con người Quan Triều Viễn điên lên thì quả thực khiến người ta phải sợ hãi, hơn nữa ở Giang Châu anh cũng là người có thể lực, Tô Lam không thể lấy tính mạng và sự an toàn của mẹ với em gái ra đùa được.
“Không cho tôi làm bậy, vậy thì cô ăn cơm đúng giờ đi.” Quan Triều Viễn ăn nói mạnh mẽ.
Lúc này, Tô Lam biết chắc mình không thể làm căng với anh được, anh hoàn toàn không trúng kế này, hơn nữa quả thực cô không có vốn liếng để lấy đá chọi đá với anh.
Người thông minh phải biết thức thời, tránh đi cái hại trước mắt.
Cô cũng không cần phải lấy trứng chọi đá, thế nên ngay sau đó, Tô Lam dịu giọng: “Quan Triều Viễn, tôi đã ở đây mấy ngày rồi, mẹ với em gái và bạn bè của tôi không tìm được tôi thì sẽ lo lắng, anh biết không? Lỡ như… lỡ như họ lo quá mà báo cảnh sát, chắc chắn anh sẽ gặp phiền phức.”
“Cô yên tâm, hôm qua tôi đến nhà mẹ cô, tôi nói với họ thai không ổn định nên đưa cô đến viện điều dưỡng ở nơi khác.
Cô cần nghỉ ngơi, không nên bị làm phiền, tôi bảo họ mấy ngày nữa hăng liên lạc với cô, tôi cũng để lại đủ phí sinh hoạt cho họ.
Phải rồi, em gái cô sắp lên đại học, tôi cũng đã để lại tiền học phí cho con bé.
Với cả cô bạn thân Kiều Tâm kia của cô, tôi bảo Ngải Liên nói lý do tương tự với cô ta.
Cô còn cần thông báo cho người thân với bạn bè không? Tôi có thể bảo thư ký thu xếp ổn thỏa từng người một cho cô, cô chỉ cần ở đây yên tâm dưỡng thai, cho đến khi con tôi bình an được sinh ra thì thôi!” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam chằm chằm, nói một hơi rất dài.
“Tuyệt đối không thể nào.” Quan Triều Viễn mặt đầy kiên quyết.
Thấy anh kiên quyết như vậy, Tô Lam ngoảnh mặt đi, dứt khoát nói: “Vậy anh nhìn con anh đói chết là được rồi.”
Tất nhiên Tô Lam cũng không nỡ để con ở trong bụng mình có bất trắc gì, nhưng bây giờ đứa bé trong bụng trở thành sức nặng duy nhất của cô.
Bé cưng, đừng trách mẹ lấy con ra để uy hiếp ba, mẹ thật sự hết cách rồi.
Ai mà ngờ Quan Triều Viễn hoàn toàn không bị uy hiếp, câu này đã chọc giận anh, anh chỉ vào Tô Lam uy hiếp: “Tô Lam, tôi nghiêm túc nói cho cô biết, nếu con của tôi có bất trắc gì, người nhà cô sẽ chôn theo nó!”
Ánh mắt anh như băng lạnh ngàn năm, khiến người nhìn mà lưng toát cả mồ hội lạnh, Tô Lam hoảng sợ trước lời nói của anh, cả buổi vẫn chưa hoàn hồn.
“Anh… không được làm bậy!” Giọng Tô Lam hơi run rẩy.
Con người Quan Triều Viễn điên lên thì quả thực khiến người ta phải sợ hãi, hơn nữa ở Giang Châu anh cũng là người có thể lực, Tô Lam không thể lấy tính mạng và sự an toàn của mẹ với em gái ra đùa được.
“Không cho tôi làm bậy, vậy thì cô ăn cơm đúng giờ đi.” Quan Triều Viễn ăn nói mạnh mẽ.
Lúc này, Tô Lam biết chắc mình không thể làm căng với anh được, anh hoàn toàn không trúng kế này, hơn nữa quả thực cô không có vốn liếng để lấy đá chọi đá với anh.
Người thông minh phải biết thức thời, tránh đi cái hại trước mắt.
Cô cũng không cần phải lấy trứng chọi đá, thế nên ngay sau đó, Tô Lam dịu giọng: “Quan Triều Viễn, tôi đã ở đây mấy ngày rồi, mẹ với em gái và bạn bè của tôi không tìm được tôi thì sẽ lo lắng, anh biết không? Lỡ như… lỡ như họ lo quá mà báo cảnh sát, chắc chắn anh sẽ gặp phiền phức.”
“Cô yên tâm, hôm qua tôi đến nhà mẹ cô, tôi nói với họ thai không ổn định nên đưa cô đến viện điều dưỡng ở nơi khác.
Cô cần nghỉ ngơi, không nên bị làm phiền, tôi bảo họ mấy ngày nữa hăng liên lạc với cô, tôi cũng để lại đủ phí sinh hoạt cho họ.
Phải rồi, em gái cô sắp lên đại học, tôi cũng đã để lại tiền học phí cho con bé.
Với cả cô bạn thân Kiều Tâm kia của cô, tôi bảo Ngải Liên nói lý do tương tự với cô ta.
Cô còn cần thông báo cho người thân với bạn bè không? Tôi có thể bảo thư ký thu xếp ổn thỏa từng người một cho cô, cô chỉ cần ở đây yên tâm dưỡng thai, cho đến khi con tôi bình an được sinh ra thì thôi!” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam chằm chằm, nói một hơi rất dài..