Chương 1233
“Vớ vẩn!”
“Anh có cởi không?” Quan Triều Viễn bắt đầu xắn tay áo lên.
“Tôi không cởi! Cậu bị dở hơi à?”
Sự kiên nhẫn Giản Ngọc dành cho Quan Triều Viễn cũng có giới hạn.
“Không cởi à, tôi cởi giúp anh!” Quan Triều Viễn nhào thẳng về phía Giản Ngọc.
Hai người túm lấy nhau.
Những người khác trong phòng nghe tiếng động vội vàng chạy ra, bất lực vì cửa phòng đã khoá trái nên họ không vào được.
“Tiểu Viễn điên rồi à? Biết mình có anh nên không vui hả? Chẳng lẽ hai đứa đang đánh nhau?” Lòng Mục Chỉ Huyên nóng như lửa đốt, đó là hai đứa con trai của bà đấy.
Mất một đứa con trai nên bà đã đau lòng suốt một khoảng thời gian, sau đó đưa Quan Triều Viễn về nhà họ Mục, thấy trong nhà có nhiều con nít đến vậy, thậm chí Mục Chỉ Huyên còn ảo tưởng đứa con kia của mình vẫn còn sống, hai đứa con trai cãi nhau sẽ ầm ĩ đến cỡ nào…
Nhưng khi hai đứa con đánh nhau thật, bà lại…
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con đoán chắc là anh ấy đang kiểm tra xem rốt cuộc anh Ngọc có phải là anh trai của anh ấy không.
” Tô Lam vội vàng an ủi Mục Chỉ Huyên.
“Kiểm tra? Nó biết kiểm tra gì đâu?”
“Ừ thì… Cái đó đó, chẳng phải mẹ nói trên người hai anh em có nốt ruồi son à?” Vì vị trí của nốt ruồi nên Tô Lam cũng ngại nói ra.
Tô Lam vừa nói xong, Mục Chỉ Huyên thấy cũng yên tâm.
“Nếu thế thì cũng tốt.
”
“Chúng ta về phòng đợi đi, chắc lát nữa sẽ có kết quả thôi.
” Tô Lam khuyên mọi người đi.
Trong phòng, hai người đàn ông đang đánh nhau.
Giản Ngọc cảm thấy Quan Triều Viễn thật khó hiểu: “Quan Triều Viễn, cậu bị gì à?” Anh ta gào lên.
“Bảo anh cởi thì cởi đi, sao nói nhảm nhiều vậy!” Quan Triều Viễn ra sức tụt quần Giản Ngọc.
Tất nhiên Giản Ngọc không phải là đối thủ của Quan Triều Viễn, dù sao trong người Quan Triều Viễn đang chảy dòng máu ma cà rồng, không bao lâu sau Giản Ngọc hoàn toàn thua cuộc.
Quan Triều Viễn cũng theo đó tụt quần Giản Ngọc xuống.
Khi nhìn cảnh tượng trước mặt, anh hoàn toàn ngơ ngác.
Giản Ngọc vội vàng mặc quần vào: “Quan Triều Viễn, não cậu bị úng nước à? Nếu không phải nể tình Tô Lam thì tôi đã trở mặt với cậu rồi!”
Quan Triều Viễn lại hơi ủ rũ, đối diện với cơn quát mắng của Giản Ngọc, anh không hề phản ứng lại, chỉ ỉu xìu rời khỏi phòng Giản Ngọc, quay về phòng mình.
Tô Lam đang ở trong phòng ngủ, thấy Quan Triều Viễn về thì vội vàng đứng lên.
“Anh thấy chưa?”
Vẻ mặt Quan Triều Viễn lập tức gượng gạo, cười toe toét lộ ra hai hàng răng trắng.
“Mọi người nói sai hết rồi! Anh ta hoàn toàn không có nốt ruồi đó! Anh đã nói mà, anh đẹp trai vậy, đâu phải ai cũng được làm anh em sinh đôi với anh?”