Chương 1246
Quan Triều Viễn lập tức quay sang gắt gỏng với Giản Ngọc.
“Anh đừng nói chuyện với anh cả như vậy.
” Tô Lam vội vàng trách móc.
Nghe thấy cách xưng hô đó, Quan Triều Viễn và Giản Ngọc đều hơi giật mình.
“Anh ta trở thành anh cả từ bao giờ vậy?”
“Mới hôm qua thôi.
”
Giảng Ngọc hắng giọng: “Nếu như đã gọi là anh cả rồi thì phải nghe lời anh đi nào.
Chúng ta đưa Tô Lam về trước rồi đến rừng Zavala gì đó sau.
”
“Anh tỉnh mộng lại đi, dù anh có là anh trai tôi thì tôi cũng không nghe lời anh đâu, tôi còn chẳng nghe lời bố mẹ nữa kìa!”
“Đúng là một gã điên!”
Giản Ngọc cũng chẳng hiểu sao mình lại có một đứa em trai như thế này.
Rõ ràng là lấy mạnh địch yếu, nhưng lại chẳng thể thắng nổi, bên phe mạnh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Mặc dù cả nhà đều phản đối nhưng Quan Triều Viễn vẫn quyết định dẫn Tô Lam đến rừng Zavala cùng mình.
Vậy nên hai người không thể chần chừ thêm được nữa, họ phải lên đường ngay lập tức, dù sao thì cũng chẳng còn bao lâu nữa là bụng của Tô Lam sẽ to lên rồi.
Mục Chỉ Huyên thấy mình có nói gì thì cũng không cản mấy người này lại được, cuối cùng cũng đành để cho họ làm vậy.
Bà đến chỗ bác sĩ Hách để lấy mấy món đồ dinh dưỡng, và thuốc bổ về, đồng thời bảo bác sĩ Hách viết những điều cần lưu ý ra rồi về đưa cho Tô Lam.
Ba người lên đường trong nắng sớm.
Bởi vì gia tộc Butt có thể quay về báo thù bất kỳ lúc nào nên Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên không thể rời khỏi nơi này, vốn dĩ Tô Kiêm Mặc cũng muốn đi cùng ba người nhưng cuối cùng lại bị Quan Triều Viễn cản lại.
Vậy là ba người và một con chó trắng đi lên đường đi về phía rừng Zavala.
Nếu muốn đến được rừng Zavala thì họ phải đến lục địa, vì còn có Tô Lam đi cùng nên ba người đã phải đi rất chậm.
Trời tối, ba người tìm một khách sạn ở đó để nghỉ lại, bởi vì muốn đảm bảo có lượng đồ ăn thật dồi dào nên họ không thể ở lại khách sạn ở khu vực quá xa.
Mà mặc dù gọi nơi này là khách sạn, nhưng thực ra đây chỉ là một khách sạn tư nhân nhỏ mà thôi.
Điều kiện rất kém.
“Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm chút gì đó để ăn đã.
” Giản Ngọc nói xong thì ra khỏi khách sạn.
Vốn dĩ Tô Lam tưởng rằng mình mới mang thai ba tháng thì sẽ không gặp vấn đề gì.
Nhưng cô đã nhầm rồi.
Mang thai là mang thai, dù rằng bây giờ bụng cô vẫn còn nhỏ thì cô vẫn là phụ nữ có thai.
Chỉ cần đi lâu một chút thôi là cô đã cảm thấy rất mệt rồi, nhất là phần thắt lưng.
Mặc dù không còn phản ứng nôn nghén, nhưng bây giờ cô vẫn không thèm ăn gì cả.
“Mệt không?”
“Không sao đâu, em chỉ hơi đau lưng thôi.
”
“Để anh xoa cho em.
” Quan Triều Viễn ngồi sau lưng Tô Lam, nhẹ nhàng ấn vào eo cô.
Quan Triều Viễn vừa đau lòng lại vừa cảm thấy có lỗi, nếu biết là vất vả như thế này thì hôm đó dù có đánh mất đi lòng tin của Tô Lam thì anh cũng sẽ kiên quyết đưa Tô Lam về nhà trước.