Chẳng bao lâu sau, Tô Lam mang thai được năm tháng, sắp đến lúc kiểm tra thai kỳ.
Thực ra từ tận đáy lòng, cô có một chút hi vọng xa vời, có lẽ cũng có thể nhân cơ hội đi khám thai này quay về Giang Châu gặp mẹ với Tô Yên một lần.
Nhưng, suy nghĩ này cũng tiêu tan ở một ngày nào đó sau này.
Chiều hôm nay, Tô Lam ngồi ở trước cửa sổ phơi nắng thì chợt nhìn.
thấy cổng lớn ở vườn hoa mở ra, một chiếc Bentley màu đen lái vào.
Đó là xe của Quan Triều Viễn, có lẽ anh đến cân cô, hôm nay vừa đúng là một tháng sau lần cô tuyệt thực.
Nhưng sau đó, lại có một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện cũng lái vào, Tô Lam nhất thời không hiểu gì, tại sao Quan Triều Viễn lại đưa xe cấp cứu tới.
Sau đó, Tô Lam thấy Quan Triều Viễn xuống khỏi chiếc Bentley, rồi đến trợ lý Lâm, sau nữa là cửa xe cấp cứu mở ra, hai bác sĩ mặc áo blouse trắng và hai y tá xách theo dụng cụ y tế xuống xe.
Lúc Tô Lam đang có đầy ngờ vực thì mẹ Trần mở cửa phòng.
“Mợ chủ, cậu chủ mời bác sĩ của bệnh viện đến khám thai cho mợ” Mẹ Trần thông báo xong thì bác sĩ và y tá ở phía sau xách theo dụng cụ y tế đi vào.
Lúc này Tô Lam mới hiểu ra, Quan Triều Viễn đúng là quyết tâm không để cô bước chân ra khỏi căn biệt thự này trước khi sinh xong, ngay cả khám thai mà anh cũng có thể gọi bác sĩ và y tá đến tận cửa.
Tô Lam không có bất cứ phản kháng nào với việc khám thai, ngược lại cô rất nghe lời mà phối hợp với bác sĩ và y tá để tiến hành khám.
Vì cô biết có phản kháng cũng chẳng ích gì, Quan Triều Viễn là một người ăn mềm không ăn cứng, cô mà làm căng thì chắc chắn anh còn căng hơn cô.
Tất nhiên cô sẽ không khuất phục, nịnh hót lấy lòng trước mặt anh, làm thế chi bằng bảo cô chết quách đi cho rồi.
Sau khi kiểm tra xong, Tô Lam nghe tiếng bước chân đều đặn truyền tới, không cần nhìn cô cũng biết tiếng bước chân này là của Quan Triều Viễn.
Anh đi vào rồi hỏi bác sĩ đứng đầu: “Khám thế nào?”
“Tất cả đều bình thường.” Nữ bác sĩ đó trả lời.
Quan Triều Viễn quét mắt nhìn Tô Lam ngồi trên giường, hỏi tiếp: “Cân nặng thế nào?”
Bác sĩ cúi đầu kiểm tra hồ sơ khám bệnh lần trước, đáp: “Tăng hai ký so với tháng trước.”
Lúc này, Tô Lam mới ý thức được, thì ra nữ bác sĩ khám cho cô hôm nay chính là bác sĩ lần trước khám cho cô ở bệnh viện.
Lúc này Tô Lam không khỏi cảm thán: Hóa ra có tiền có nhiều đặc quyền, có thể chuyển cả bệnh viện về nhà, muốn bảo bác sĩ nào đến thì bác sĩ đó phải đến.
Chẳng bao lâu sau, Tô Lam mang thai được năm tháng, sắp đến lúc kiểm tra thai kỳ.
Thực ra từ tận đáy lòng, cô có một chút hi vọng xa vời, có lẽ cũng có thể nhân cơ hội đi khám thai này quay về Giang Châu gặp mẹ với Tô Yên một lần.
Nhưng, suy nghĩ này cũng tiêu tan ở một ngày nào đó sau này.
Chiều hôm nay, Tô Lam ngồi ở trước cửa sổ phơi nắng thì chợt nhìn.
thấy cổng lớn ở vườn hoa mở ra, một chiếc Bentley màu đen lái vào.
Đó là xe của Quan Triều Viễn, có lẽ anh đến cân cô, hôm nay vừa đúng là một tháng sau lần cô tuyệt thực.
Nhưng sau đó, lại có một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện cũng lái vào, Tô Lam nhất thời không hiểu gì, tại sao Quan Triều Viễn lại đưa xe cấp cứu tới.
Sau đó, Tô Lam thấy Quan Triều Viễn xuống khỏi chiếc Bentley, rồi đến trợ lý Lâm, sau nữa là cửa xe cấp cứu mở ra, hai bác sĩ mặc áo blouse trắng và hai y tá xách theo dụng cụ y tế xuống xe.
Lúc Tô Lam đang có đầy ngờ vực thì mẹ Trần mở cửa phòng.
“Mợ chủ, cậu chủ mời bác sĩ của bệnh viện đến khám thai cho mợ” Mẹ Trần thông báo xong thì bác sĩ và y tá ở phía sau xách theo dụng cụ y tế đi vào.
Lúc này Tô Lam mới hiểu ra, Quan Triều Viễn đúng là quyết tâm không để cô bước chân ra khỏi căn biệt thự này trước khi sinh xong, ngay cả khám thai mà anh cũng có thể gọi bác sĩ và y tá đến tận cửa.
Tô Lam không có bất cứ phản kháng nào với việc khám thai, ngược lại cô rất nghe lời mà phối hợp với bác sĩ và y tá để tiến hành khám.
Vì cô biết có phản kháng cũng chẳng ích gì, Quan Triều Viễn là một người ăn mềm không ăn cứng, cô mà làm căng thì chắc chắn anh còn căng hơn cô.
Tất nhiên cô sẽ không khuất phục, nịnh hót lấy lòng trước mặt anh, làm thế chi bằng bảo cô chết quách đi cho rồi.
Sau khi kiểm tra xong, Tô Lam nghe tiếng bước chân đều đặn truyền tới, không cần nhìn cô cũng biết tiếng bước chân này là của Quan Triều Viễn.
Anh đi vào rồi hỏi bác sĩ đứng đầu: “Khám thế nào?”
“Tất cả đều bình thường.” Nữ bác sĩ đó trả lời.
Quan Triều Viễn quét mắt nhìn Tô Lam ngồi trên giường, hỏi tiếp: “Cân nặng thế nào?”
Bác sĩ cúi đầu kiểm tra hồ sơ khám bệnh lần trước, đáp: “Tăng hai ký so với tháng trước.”
Lúc này, Tô Lam mới ý thức được, thì ra nữ bác sĩ khám cho cô hôm nay chính là bác sĩ lần trước khám cho cô ở bệnh viện.
Lúc này Tô Lam không khỏi cảm thán: Hóa ra có tiền có nhiều đặc quyền, có thể chuyển cả bệnh viện về nhà, muốn bảo bác sĩ nào đến thì bác sĩ đó phải đến..