Chương 1291
Quan Triều Viễn giấu điện thoại ra sau lưng: “Hôn một cái đi rồi cho em xem!”
“Sao anh vẫn còn trẻ con như vậy?” Tô Lam hôn lên má Quan Triều Viễn rồi giật lấy điện thoại anh.
“Bé cưng thật giống anh, mắt mũi đều giống anh.
” Tô Lam nhìn bé cưng của mình, nước mắt sắp tuôn rơi.
“Giống ở đâu? Sao anh không thấy? Nhăn nhúm xấu chết đi được, đâu có đẹp trai như anh!”
Tô Lam không nhịn được lườm Quan Triều Viễn.
“Làm gì có ai nói con trai mình xấu như anh chứ?”
“Không xấu, không xấu.
” Quan Triều Viễn vội nói lại, dù sao Tô Lam nói gì thì là thế đó.
Vì vừa sinh con xong, lại mới tỉnh lại nên sức khoẻ Tô Lam thật sự rất yếu.
Vừa hay đang trong thời gian ở cữ, dưới sự chăm sóc tận tình của Chung Vũ Lăng, một tháng này sức khoẻ Tô Lam đã tốt lên rất nhiều so với trước.
Cuối cùng em bé cũng được ra khỏi lồng ấp, trở về với vòng tay Tô Lam.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, Tô Lam phải tiến hành một loạt các loại kiểm tra sức khoẻ, sau khi mọi thứ bình thường, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam và bé cưng về nhà.
Chỉ là lần này họ không về khu Rainbow mà là về hoa viên Crystal, dì Phương và Lê Hoa cũng về đó cùng.
Chỉ thêm một đứa bé thôi nhưng Quan Triều Viễn lại cảm thấy trong nhà ồn ào hơn rõ ràng, cũng vì để chăm sóc sức khoẻ Tô Lam cho tốt nên họ mới về bên này.
Quan Triều Viễn vừa vào cửa đã thấy Tô Lam bế bé cưng trong lòng, đang cho con bú!
“Em đang làm gì đấy?”
“Em đang cho con bú! Bác sĩ Chung nói sau khi về nhà, em có thể thử cho bé cưng uống sữa mẹ.
Mặc dù khi ở bệnh viện em đã uống rất nhiều thuốc, nhưng lâu như vậy cơ thể cũng đã chuyển hoá hết, bác sĩ Chung nói em có thể cho con bú được rồi, trẻ nhỏ uống sữa mẹ vẫn tốt hơn.
”
Tô Lam vừa nói vừa nhìn bé cưng trong ngực, cực kỳ hạnh phúc.
“Mợ chủ cho con bú các cô ở đây làm gì? Ra ngoài hết cho tôi!”
Người giúp việc vội vàng ra khỏi phòng.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không sửa được tật xấu!
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, áo cô vén lên lộ ra bầu ngực trắng nõn, sinh con xong nơi đó lớn hơn trước rất nhiều.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, không kìm được nuốt nước bọt.
Anh đã không còn nhớ lần trước mình thân mật với Tô Lam là khi nào, quá lâu rồi.
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm ngực mình thì lập tức xoay người đi.
“Lưu manh!”
“Nhìn vợ mình mà cũng gọi là lưu manh sao?” Quan Triều Viễn cực kỳ không phục, ngồi xuống bên cạnh Tô Lam.
“Anh còn không được hưởng đãi ngộ này, tu hú chiếm tổ chim khách!” Quan Triều Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tu hú chiếm tổ chim khách?
Mặt Tô Lam đỏ lên, ẩn dụ của anh lúc nào cũng kỳ quái như vậy!
“Anh đã làm bố rồi, có thể đừng so đo với con trai không?”
“Nếu anh so đo với con thì em nghĩ thằng nhóc còn có thể ở đây?” Quan Triều Viễn không khỏi khịt mũi.