Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Đừng nói nữa!” Khuôn mặt của Lục Trang Đài vừa nãy vẫn còn rất kiêu ngạo đàn áp người khác, lúc này trở nên trắng bệch.

Phương Ngọc Hoan lại nói tiếp: “Cháu nhớ ngày hôm đó, hình như bác trai Quan đi họp ở Kinh Thành, bác cũng nghĩ rằng cháu và Triều Viễn đã đi ra vùng ngoại ô chơi, theo lý thì bọn cháu sẽ đi một ngày không về.

Bác và người đàn ông đó ở trong sân không thể đợi được nữa, cháu nhìn thấy hai người vừa cởi đồ, vừa đi vào phòng…”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Đột nhiên Lục Trang Đài nổi điên, dường như sau đó hơi choáng váng, dùng tay đỡ lấy đầu.

Phương Ngọc Hoan tạm dừng một lúc, nói tiếp: “Triều Viễn nhìn thấy hành vi của bác và người đàn ông kia qua khung cửa sổ, đã đỏ mắt muốn giết người.

Dù sao thì việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh ấy bảo cháu đợi
trong phòng, đừng ra ngoài, cháu cũng chỉ có thể nghe lời của anh ấy thôi, dù sao thì mẹ chồng nàng dâu chúng ta, sau này cũng phải ở chung thôi!”
Sắc mặt của Lục Trang Đài đã không còn kiêu ngạo đàn áp người khác như lúc nãy từ lâu rồi, dường như con người già đi vài tuổi ngay lập tức.

Nhưng dù sao thì bà ấy là người từng trải qua sóng to gió lớn, điều chỉnh sơ sơ cảm xúc một chút, ngẩng đầu cười khẩy nói: “Phương Ngọc Hoan, nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Cháu có thể muốn làm gì? Thật ra những năm nay, trái tim của cháu vẫn luôn ở nhà họ Quan, cháu chỉ muốn sau này có thể ở bên cạnh Triều Viễn mà thôi.

Có trách thì cũng trách cháu mệnh khổ, nếu không phải nằm đó nhà cháu xảy ra biến cố đột ngột thì đoán chừng con của cháu và Triều Viễn đã có thể gọi bác là bà nội rồi!” Phương Ngọc Hoan luôn nói những lời liên quan đến anh, nhưng cũng dốc sức biểu lộ thái độ của mình.

“Nhưng Triều Viễn đã kết hôn…”
Lục Trang Đài vừa nói một câu, Phương Ngọc Hoan ngắt lời bà ấy nói: “Anh ấy không hề yêu người phụ nữ đó, người mà anh ấy yêu là cháu!”
“Được, chỉ cầm cố có bản lĩnh có thể khiến nó ly hôn và cưới cô thì tôi sẽ không can thiệp vào được chưa? Hơn nữa, tôi còn thành tâm thành ý chấp nhận cô, tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng.” Lục Trang Đài nói.

Thực ra, đối với Lục Trang Đài mà nói, con trai bà ấy cưới Phương Ngọc Hoan hay là cưới Tô Lam đó cũng như nhau, hai người này, bà ấy đều không hài lòng.

Thế nhưng bà ấy đã đánh giá thấp Phương Ngọc Hoan, sau đó Phương Ngọc Hoan cười nói: “Chỉ không can thiệp thôi thì không được, cháu muốn bác ủng hộ cháu, giúp cháu đuổi người phụ nữ đó ra khỏi nhà họ Quan, khiến Triều Viễn tuyệt vọng hoàn toàn với cô ta!”
Nghe vậy Lục Trang Đài nhíu này: “Dù sao cũng là vấn đề tình cảm của bọn nó, một người làm mẹ như tôi thì làm sao can thiệp, làm sao giúp cô được?”
Lúc này, ánh mắt của Phương Ngọc Hoan âm u, nhìn về nơi khác nói: “Cháu biết chắc chắn bác có cách, cháu cho bác thời gian một tuần, nếu bác không nghĩ ra cách, cháu sẽ gửi bức ảnh đến tòa soạn nhỏ ở thành phố, đến lúc đó bác sẽ càng nổi tiếng hơn nữa ở thành phố!”
“Đừng nói nữa!” Khuôn mặt của Lục Trang Đài vừa nãy vẫn còn rất kiêu ngạo đàn áp người khác, lúc này trở nên trắng bệch.

Phương Ngọc Hoan lại nói tiếp: “Cháu nhớ ngày hôm đó, hình như bác trai Quan đi họp ở Kinh Thành, bác cũng nghĩ rằng cháu và Triều Viễn đã đi ra vùng ngoại ô chơi, theo lý thì bọn cháu sẽ đi một ngày không về.

Bác và người đàn ông đó ở trong sân không thể đợi được nữa, cháu nhìn thấy hai người vừa cởi đồ, vừa đi vào phòng…”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Đột nhiên Lục Trang Đài nổi điên, dường như sau đó hơi choáng váng, dùng tay đỡ lấy đầu.

Phương Ngọc Hoan tạm dừng một lúc, nói tiếp: “Triều Viễn nhìn thấy hành vi của bác và người đàn ông kia qua khung cửa sổ, đã đỏ mắt muốn giết người.

Dù sao thì việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh ấy bảo cháu đợi
trong phòng, đừng ra ngoài, cháu cũng chỉ có thể nghe lời của anh ấy thôi, dù sao thì mẹ chồng nàng dâu chúng ta, sau này cũng phải ở chung thôi!”
Sắc mặt của Lục Trang Đài đã không còn kiêu ngạo đàn áp người khác như lúc nãy từ lâu rồi, dường như con người già đi vài tuổi ngay lập tức.

Nhưng dù sao thì bà ấy là người từng trải qua sóng to gió lớn, điều chỉnh sơ sơ cảm xúc một chút, ngẩng đầu cười khẩy nói: “Phương Ngọc Hoan, nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Cháu có thể muốn làm gì? Thật ra những năm nay, trái tim của cháu vẫn luôn ở nhà họ Quan, cháu chỉ muốn sau này có thể ở bên cạnh Triều Viễn mà thôi.

Có trách thì cũng trách cháu mệnh khổ, nếu không phải nằm đó nhà cháu xảy ra biến cố đột ngột thì đoán chừng con của cháu và Triều Viễn đã có thể gọi bác là bà nội rồi!” Phương Ngọc Hoan luôn nói những lời liên quan đến anh, nhưng cũng dốc sức biểu lộ thái độ của mình.

“Nhưng Triều Viễn đã kết hôn…”
Lục Trang Đài vừa nói một câu, Phương Ngọc Hoan ngắt lời bà ấy nói: “Anh ấy không hề yêu người phụ nữ đó, người mà anh ấy yêu là cháu!”
“Được, chỉ cầm cố có bản lĩnh có thể khiến nó ly hôn và cưới cô thì tôi sẽ không can thiệp vào được chưa? Hơn nữa, tôi còn thành tâm thành ý chấp nhận cô, tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng.” Lục Trang Đài nói.

Thực ra, đối với Lục Trang Đài mà nói, con trai bà ấy cưới Phương Ngọc Hoan hay là cưới Tô Lam đó cũng như nhau, hai người này, bà ấy đều không hài lòng.

Thế nhưng bà ấy đã đánh giá thấp Phương Ngọc Hoan, sau đó Phương Ngọc Hoan cười nói: “Chỉ không can thiệp thôi thì không được, cháu muốn bác ủng hộ cháu, giúp cháu đuổi người phụ nữ đó ra khỏi nhà họ Quan, khiến Triều Viễn tuyệt vọng hoàn toàn với cô ta!”
Nghe vậy Lục Trang Đài nhíu này: “Dù sao cũng là vấn đề tình cảm của bọn nó, một người làm mẹ như tôi thì làm sao can thiệp, làm sao giúp cô được?”
Lúc này, ánh mắt của Phương Ngọc Hoan âm u, nhìn về nơi khác nói: “Cháu biết chắc chắn bác có cách, cháu cho bác thời gian một tuần, nếu bác không nghĩ ra cách, cháu sẽ gửi bức ảnh đến tòa soạn nhỏ ở thành phố, đến lúc đó bác sẽ càng nổi tiếng hơn nữa ở thành phố!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui