Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chẳng bao lâu sau, Tô Lam đã mang thai được gần bảy tháng, bụng cô càng ngày càng lớn, việc đi lại cũng càng trở nên nặng nề hơn.

Hiện tại cô có thể cảm nhận rõ ràng cử động của thai nhi, có thể nói cô đã bồi dưỡng được mối quan hệ sâu sắc với bé con trong bụng mình.

Đến giữa trưa hôm nay, mẹ Trần lên tầng báo tin rằng: “Mợ chủ, bà chủ đến thăm cháu!”
Nghe thấy vậy, Tô Lam khẽ nhíu mày.

Kể từ lần cuối cùng cố đến tỉnh thành để gặp mẹ của Quan Triều Viễn, người này vẫn chưa tự mình chịu xuất hiện.

Tuy rằng cô không thích Lục Trang Đài nhưng đó là mẹ của Quan Triều Viễn, hiện tại bọn họ cũng là quan hệ mẹ chồng con dâu, Tô Lam mặc quần áo vào rồi đi xuống tầng.

Khi Tô Lam đến phòng khách, Lục Trang Đài đã ngồi trên sô pha.

“Mẹ, mẹ đến rồi à?” Tô Lam đứng cúi đầu trước mặt Lục Trang Đài.

Ánh mắt của Lục Trang Đài nhìn bụng Tô Lam một hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống đi.”
Tô Lam ngồi xuống, cảm nhận được sự thân thiện của Lục Trang Đài, ít nhất bây giờ trong mắt bà ấy đối với cô không còn sự thù địch hay chán ghét.

“Vốn đã muốn đến thăm cô từ sớm nhưng tôi lại bận quả không có thời gian.

Hiện giờ thấy tình hình của cô vẫn tốt nên tôi yên tâm.

Đúng rồi, tôi có mua ít đồ cho em bé.

Hay là để mẹ Trần đi theo tôi về tỉnh thành để lấy đi?” Đột nhiên Lục Trang Đài chuyển chủ đề.

Nghe vậy Tô Lam liếc nhìn mẹ Trần, cô có chút do dự, dù sao trừ nhân viên bảo vệ ở cửa ra, bây giờ chỉ có mình mẹ Trần chăm sóc cho cô trong biệt thự này.

Thấy Tô Lam khó xử, Lục Trang Đài lập tức nói: “Nơi này cách tỉnh thành khoảng bốn giờ, tôi sẽ cố gắng đưa bà ấy trở về trước khi trời tối.”
“Theo ý của mẹ là được rồi.” Tô Lam cảm thấy Lục Trang Đài đưa mẹ Trần đi nửa ngày cũng không có gì to tát nên gật đầu đồng ý.

“Vậy thì không nên chậm trễ nữa, mẹ Trần, bà đi với tôi một chuyến!” Lục Trang Đài đứng lên ngay sau đó.

“Vâng” Mẹ Trần còn đang mơ màng, nghe thấy tiếng bà chủ gọi tên mình, bà ấy nơm nớp lo sợ đi theo Lục Trang Đài.

Quả nhiên là khi trời sắp tối, mẹ Trần đã được đưa trở lại.

Mẹ Trần thật sự đã mang về rất nhiều đồ cho em bé như nôi, bình sữa, gối, chăn đệm, quần áo, sữa bột… Có thể nói cái gì cần có đều có, không thiếu gì cả, những thứ cần thiết cho trẻ con đều mua đủ, thậm chí còn có cả hàng nhập khẩu mà Tô Lam chưa từng thấy qua, những thứ này ước chừng trị giá mười mấy vạn.
Chẳng bao lâu sau, Tô Lam đã mang thai được gần bảy tháng, bụng cô càng ngày càng lớn, việc đi lại cũng càng trở nên nặng nề hơn.

Hiện tại cô có thể cảm nhận rõ ràng cử động của thai nhi, có thể nói cô đã bồi dưỡng được mối quan hệ sâu sắc với bé con trong bụng mình.

Đến giữa trưa hôm nay, mẹ Trần lên tầng báo tin rằng: “Mợ chủ, bà chủ đến thăm cháu!”
Nghe thấy vậy, Tô Lam khẽ nhíu mày.

Kể từ lần cuối cùng cố đến tỉnh thành để gặp mẹ của Quan Triều Viễn, người này vẫn chưa tự mình chịu xuất hiện.

Tuy rằng cô không thích Lục Trang Đài nhưng đó là mẹ của Quan Triều Viễn, hiện tại bọn họ cũng là quan hệ mẹ chồng con dâu, Tô Lam mặc quần áo vào rồi đi xuống tầng.

Khi Tô Lam đến phòng khách, Lục Trang Đài đã ngồi trên sô pha.

“Mẹ, mẹ đến rồi à?” Tô Lam đứng cúi đầu trước mặt Lục Trang Đài.

Ánh mắt của Lục Trang Đài nhìn bụng Tô Lam một hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống đi.”
Tô Lam ngồi xuống, cảm nhận được sự thân thiện của Lục Trang Đài, ít nhất bây giờ trong mắt bà ấy đối với cô không còn sự thù địch hay chán ghét.

“Vốn đã muốn đến thăm cô từ sớm nhưng tôi lại bận quả không có thời gian.

Hiện giờ thấy tình hình của cô vẫn tốt nên tôi yên tâm.

Đúng rồi, tôi có mua ít đồ cho em bé.

Hay là để mẹ Trần đi theo tôi về tỉnh thành để lấy đi?” Đột nhiên Lục Trang Đài chuyển chủ đề.

Nghe vậy Tô Lam liếc nhìn mẹ Trần, cô có chút do dự, dù sao trừ nhân viên bảo vệ ở cửa ra, bây giờ chỉ có mình mẹ Trần chăm sóc cho cô trong biệt thự này.

Thấy Tô Lam khó xử, Lục Trang Đài lập tức nói: “Nơi này cách tỉnh thành khoảng bốn giờ, tôi sẽ cố gắng đưa bà ấy trở về trước khi trời tối.”
“Theo ý của mẹ là được rồi.” Tô Lam cảm thấy Lục Trang Đài đưa mẹ Trần đi nửa ngày cũng không có gì to tát nên gật đầu đồng ý.

“Vậy thì không nên chậm trễ nữa, mẹ Trần, bà đi với tôi một chuyến!” Lục Trang Đài đứng lên ngay sau đó.

“Vâng” Mẹ Trần còn đang mơ màng, nghe thấy tiếng bà chủ gọi tên mình, bà ấy nơm nớp lo sợ đi theo Lục Trang Đài.

Quả nhiên là khi trời sắp tối, mẹ Trần đã được đưa trở lại.

Mẹ Trần thật sự đã mang về rất nhiều đồ cho em bé như nôi, bình sữa, gối, chăn đệm, quần áo, sữa bột… Có thể nói cái gì cần có đều có, không thiếu gì cả, những thứ cần thiết cho trẻ con đều mua đủ, thậm chí còn có cả hàng nhập khẩu mà Tô Lam chưa từng thấy qua, những thứ này ước chừng trị giá mười mấy vạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui